21 Đây không phải lần đầu Diệp Cẩn Niên đến ‘Ẩn Long’, nhưng nhất định là lần đầu tiên ‘hưởng thụ’ cách đãi ngộ như vậy. Sau khi xác nhận danh tính của Diệp Cẩn Niên, người vừa tới dùng cái khăn đen bịt mắt Diệp Cẩn Niên lại, hai người hai bên, một trái một phải dắt cô, đi vào ‘Ẩn Long’.
22 Cô, tại sao không chết. Khi Long Việt hỏi đến vấn đề này, Diệp Cẩn Niên vô cùng khiếp sợ, gần như đã cho rằng, Long Việt đã phát hiện ra thân phận thật sự của mình.
23 Thời gian một tháng trôi qua rất nhanh, rút cuộc cũng tới buổi tiệc mừng thọ 70 tuổi của ông cụ Thiệu. Được coi là dòng họ tôn quý mới xuất hiện ở thành phố Kì Lâm, nhà họ Thiệu tổ chức bữa tiệc mừng thọ này, hầu như toàn bộ những nhân vật nổi tiếng ở thành phố Kì Lâm, chỉ cần có thể có được chỗ nơi bàn tiệc, đều có mặt.
24 Bóng đêm thẫm dần, trong biệt thự nhà họ Thiệu bữa tiệc vẫn đang tiếp diễn. "Anh, Chú Vu không cho em đi vào. " Thiệu Mục Ân không vui, lông mày nhỏ xoắn lại, vừa mới gạt đám khách mời ra đi tới bên cạnh Thiệu Tư Hữu, con ngươi đen kịt vẫn nhìn về phía cửa phòng nghỉ chưa hết hy vọng.
25 Tiệc mừng thọ đã kết thúc, Diệp Cẩn Niên cảm thấy tình hình lại khôi phục giống như lúc trước, Thiệu Thiên Ngạo vẫn yêu thương cô như cũ, cứ như tiếng thở dài nặng nề mà phức tạp hôm đó, chỉ là ảo giác của cô.
26 "Hôm nay Nhạc Nhạc có vui không?" Thiệu Tư Hữu giống như chẳng hề để ý đến những lời như thiên phú từ miệng huấn luyện viên nói, bàn tay lạnh lẽo đặt lên trên đầu Diệp Cẩn Niên, nhẹ nhàng vuốt vuốt, giọng nói vẫn trầm ấm, dịu dàng trước sau như một.
27 Bàn tay đang đặt ngang hông Diệp Cẩn Niên dùng sức ôm lấy cô, nhào lộn tránh né những viên đạn liên tiếp không biết từ đâu tấn công tới. Sau mỗi một lần di chuyển, tại vị trí trước đó một khắc, đều để lại dấu vết của đạn quét qua.
28 Mây đen rải lên bầu trời vốn trong xanh, mưa lại bắt đầu rơi rả rích. Dọc theo hai bên đường quốc lộ trong nội thành, cây cối xanh tươi sau khi được nước mưa tưới tắm có vẻ vô cùng xanh biếc, sáng ngời, những cành lá theo đó cũng lắc lư.
29 Mưa nhỏ dần dần, bầu trời vẫn một mảnh xám xịt như trước, khiến cho tâm trạng người ta cũng chìm xuống theo nó. Biệt thự tổ tiên của nhà họ Diệp, phía sau có một bụi cỏ dại mọc trên dải đất trống, thỉnh thoảng sẽ có vài cọng hoa màu đỏ xen lẫn vào trong, vô cùng bắt mắt, nơi cuối cùng của mảnh đất trống, có một căn nhà nhỏ có mái vòm màu trắng.
30 "Ưmh. . . " Diệp Cẩn Niên đang ngủ say, đột nhiên có cảm giác nơi mắt cá chân truyền đến một trận lạnh buốt, nhoi nhói, cơn buồn ngủ mông lung dưới sự kích thích dần dần bị rút đi, từ từ mở mắt, khuôn mặt tươi cười phóng đại của Lâm Thụy sát đến gần.
31 Một đêm này, Diệp Cẩn Niên ngủ rất không yên, trong giấc mơ, ở nhà tổ họ Diệp từng mảng lớn, mảng lớn biển hoa màu đỏ, cô đi xuyên qua biển hoa, nhưng dù có cố gắng thế nào, tìm khắp nơi vẫn không tìm thấy bóng dáng quen thuộc của chính mình.
32 Ngoài cửa thư phòng tầng hai nhà họ Thiệu, cơ thể nhỏ bé của Diệp Cẩn Niên dựa vào vách tường, cánh cửa ngăn cách cô do thám tình huống bên trong, mặc dù cánh cửa đã ngăn trở cô không nghe rõ nội dung cuộc trò chuyện bên trong của hai người, nhưng thi thoảng vẫn có vài câu tranh chấp bị đè nén từ bên trong mơ hồ vọng ra.
33 Diệp Cẩn Niên không ngờ, cô nôn nóng đứng chờ một tiếng ở ngoài cửa thư phòng, khi cánh cửa đó từ từ mở ra, thì điều đầu tiên cô nhận được, lại là lời tuyên bố của Thiệu Thiên Ngạo, quyết định đưa cô cùng ra nước ngoài sinh sống.
34 Bốn năm sauHọc viện Thánh Nhã là một trong những học viện dành cho tầng lớp quý tộc nổi tiếng trên thế giới, ở nơi đây, học sinh sẽ được tiếp thu nền giáo dục tinh anh đến từ các nơi trên thế giới, mà thân thế phải hiển hách.
35 Bóng đêm mịt mờ, ánh trăng sáng trong chiếu xuống, trên đường núi quanh co, trải xuống những mảng sáng bạc. Từ phía xa xa, hai chiếc ô tô màu đen chầm chậm đi tới, phía trước xe có biểu tượng hoa tường vi màu vàng nổi bật, tỏ rõ thân phận không tầm thường của chủ xe.
36 Có lẽ bởi vì liên quan đến Niên Nhạc Nhạc, nên từ bốn năm trước dòng họ Bố Tư Nặc đã bắt đầu nâng cao tầm ảnh hưởng ở thành phố Kỳ Lâm, nhưng cho dù là như vậy, khi Diệp Cẩn Niên nói muốn đi vào khu nội trú của bệnh viện Ái Anh, lúc đấy vẫn phải mất một hồi trắc trở, ngay cả Holkeri cũng phải than thở về chế độ bảo vệ quyền riêng tư chặt chẽ, cẩn thận đến mức cực hạn của bệnh viện Ái Anh.
37 "Nhạc Nhạc, em sao vậy?"Sau khi trở lại khách sạn, Holkeri thấy Diệp Cẩn Niên nằm thẳng cẳng trên ghế sofa, lần thứ ba nhíu mày hỏi. Đưa ra câu trả lời giống như hai lần trước, Diệp Cẩn Niên nhắm hai mắt lại, lông mi thật dài khẽ run run, lật người qua một bên, né tránh bàn tay thăm dò của Holkeri.
38 Không khí trong phòng làm việc rất đè nén, khí lạnh từ trên người Nam Cung Minh Húc không ngừng tản ra, khiến cho Khương Minh vô thức lùi về phía sau.
39
40 "Niên Nhạc Nhạc, quả nhiên là em. "Cửa xe được chầm chậm đẩy ra, khuôn mặt nhỏ nhắn, rất không vui xuất hiện trước mặt Diệp Cẩn Niên. "Anh nói thấy em trong tivi, chú Vu lại bảo anh hoa mắt, có hóa thành tro anh cũng nhận ra em, đồ ngốc.