121 Mạc Lam Ảnh! Mạc Lam Ảnh xinh đẹp như một nàng tiên, mỉm cười dịu dàng, đang dựa vào lòng của Tần Trọng Hàn. Còn bàn tay to lớn của anh ta vòng qua eo cô một cách thân mật, cơ thể họ dính chặt vào nhau, Tần Trọng Hàn mỉm cười rạng rỡ.
122
“Nhưng những tấm hình này không phải Tần Trọng Hàn giữ lại, mà chị Mạc đã giữ nó!” Tiêu Hà Hà giải thích. “Bạn trai cũ của bạn gái anh đẹp trai lắm hả?”
“Tôi không thấy vậy!” Hàn Lạp nói với vẻ khinh bỉ.
123
“Tần Trọng Hàn, đồ khốn!” Khi Tiêu Hà Hà phản ứng lại, bỗng liếc nhìn quanh một cách vô thức.
Tuy nhiên, Hàn Lạp lại cười với vẻ sâu xa khó đoán, nhưng không hề có ý rời khỏi, đứng đó với bộ dạng thưởng thức màn hôn nhau chưa đã giữa họ.
124
Thì ra, tình yêu thật sự làm cho con người ta ngày càng tham lam hơn, cô không hề muốn anh ta nhớ lại những kỷ niệm đẹp trong quá khứ. Tiêu Hà Hà à, mày không được như vậy!
Cô hít một hơi thật sâu, cúi đầu xuống và không ngừng nhắc nhở mình, không được hẹp hòi như vậy, không được như vậy!
“Làm vậy có được không?” Tần Trọng Hàn đưa tập ảnh cho Will, đến lúc này vẫn chưa thấy Tiêu Hà Hà có biểu hiện kỳ lạ nào, có lẽ do anh ta quá sơ ý, có lẽ anh ta hoàn toàn không nhận ra gì cả.
125 “Hà Hà! Em đừng làm anh sợ!” Anh ta thì thầm, trong giọng nói tràn ngập nỗi sợ hãi và run rẩy. Ngón tay cái vuốt ve làn môi bị cắn rách của cô, trong lòng vô cùng hối hận.
126
“Tần Trọng Hàn, tại sao anh không vào nhà? Đã có chuyện cần nói, tại sao lại không vào?” Ánh mắt của Mig quan sát khuôn mặt của Tần Trọng Hàn.
Biểu cảm của anh ta cứng đờ, vẫn im lặng không nói gì.
127
“Hà Hà, bạn trai của cô có tốt với cô không?” Bùi Lâm Xung đột nhiên mở miệng hỏi. “À! Tôi hỏi điều này có vẻ như hơi mạo muội, nhưng cô cứ xem như là sự quan tâm của bậc cha chú trong nhà dành cho cô đi! Một cô gái tốt bụng và đáng yêu như cô, tôi hy vọng cô sẽ hạnh phúc vui vẻ!”
Tiêu Hà Hà hơi ngạc nhiên rồi lại mỉm cười bình thản.
128
“Không muốn!” Cô kiên quyết lắc đầu.
“Tại sao?”
Tiêu Hà Hà như nghẹt thở. Đôi mắt sâu thẳm của anh ta dường như muốn nhìn thấu vào đáy mắt cô, lục lọi trong trái tim cô.
129
Mắt của Hàn Lạp hơi nhíu lại. “Tinh thần của cô ấy bây giờ thế nào?”
“Không tốt lắm!” Tiêu Hà Hà lắc đầu, bỗng ý thực được mình đã nói hơi nhiều, liền nói: “Anh Hàn à, đây là chuyện riêng của người khác, tôi không nên nói lung tung, xin anh cũng đừng nói cho ai biết!”
Hàn Lạp thì dường như đã rơi vào trầm tư.
130 Trong sân chỉ còn lại Tiêu Hà Hà, trên mặt cô đã bị đánh hai dấu tay, cô vùng vẫy định chạy trốn, nhưng cửa đã bị chặn lại, và bên ngoài là tiếng la hét của Mạc Lam Ảnh.
131
“Không! Chính tôi, chính tôi mới nên bị trừng phạt. Tại tôi quá tham lam, tôi đòi hỏi qua nhiều, vậy nên tôi mới mất đi con của tôi. . . Nếu tôi không đòi hỏi một tình yêu duy nhất, thì sao có thể thành ra như vầy?” Phải, nhất định là vậy! Ông trời đang trừng phạt cô, bắt cô phải mất đi con của mình!
“Ông trời đang trừng phạt tôi…” Giọng cô ngày càng nhỏ dần, như thể đang tự nhủ với mình rằng đừng bao giờ phạm một sai lầm nào khác.
132 Vào lúc này, cô rất hy vọng rằng mình có thể sà vào lòng anh ta, sà vào bộ ngực ấm áp và êm ả kia, từng là bến đậu mà cô quyến luyến nhất. Nhưng bây giờ, con đã mất, trái tim cô không thể nào quay trở lại như trước đây nữa, mặc dù biết rằng trách anh ta thì hơi oan ức cho anh ta.
133
Tiêu Hà Hà cũng đã xin nghỉ phép, cô ấy chỉ nói vì bận việc riêng, chứ không nói lý do tại sao.
Còn Bùi Lâm Xung không nhìn thấy Hà Hà trong ba ngày liên tiếp nên rất lo lắng, nhưng không hề biết đã xảy ra chuyện như vậy.
134
“Em không cần!” Ngô Tân Tuyên hít thật sâu. “Em sẽ ra đi! Cám ơn anh đã chịu trả tự do cho em!”
“Tạm biệt!” Bùi Lâm Xung quay người đi rồi vội vã hét lên: “Đỗ Cảnh, mau đến bệnh viện!”
Khi trong biệt thự chỉ còn lại một mình Ngô Tân Tuyên, tay của cô ấy vô thức sờ vào bụng dưới của mình, trong đó có con của cô với Bùi Lâm Xung.
135
Ông ta gấp gáp đến mức tưởng như đã xảy ra án mạng rồi vậy.
Khi Tiêu Hà Hà vẫn đang ngủ say thì bị tiếng ồn đánh thức, vừa mở mắt ra thì nhìn thấy Bùi Lâm Xung và Đỗ Cảnh, cô hơi ngạc nhiên.
136
“Bàn bạc cái con khỉ! Không còn gì để bàn bạc nữa!” Bùi Lâm Xung cười phì ở đầu dây bên kia, bộ dạng rất đắc ý. “Ha ha. . . Không ngờ họ Bùi này chớp mắt mà có được nhiều người thân đến vậy, đúng là rất vui!”
Tần Lăng Hàng nhíu mày, đưa điện thoại ra xa tai mình một chút, không muốn nghe thấy tiếng cười tự mãn của Bùi Lâm Xung, ông ta không hề quên vẻ uy phong của mình khi sai người đến cướp Hà Hà đi lúc nãy.
137 Anh ta nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của Cung Luyến Nhi, còn cô ta thì thuận theo đó mà nép vào lòng anh ta, hít mạnh mũi xà bông thơm xen lẫn mùi thuốc lá trên người anh ta.
138
“Mig. . . ”
Mig chạy đến ôm lấy Tiêu Hà Hà. “Được rồi, được rồi, em không sao thì tốt rồi. Tại sao em không báo cho chị biết sớm hơn? Không có ai chăm sóc em thì phải làm sao?”
“Đã không sao rồi mà!” Tiêu Hà Hà thì thầm: “Bây giờ em ổn rồi!”
“Tần Trọng Hàn đúng thật là! Sao lại như vậy? Anh ta làm trò gì vậy không biế?” Giọng của Mig đầy vẻ căm phẫn.
139 Ánh mắt Tần Trọng Hàn sâu thẳm rồi bước đến cạnh giường, gần như nín thở. Sắp một tháng không gặp, anh ta nhận ra rằng nỗi nhớ của mình rất sâu đậm. Anh ta cố kiềm chế sự phấn khích trong lòng, giơ tay ra rồi run run vén cái chăn lên.
140
Cô hơi nhíu đôi mày thanh tú lại, nghĩ đến chuyện Hàn Lạp phải mang tội danh bạo hành vợ như vậy, đúng là không công bằng với anh ta. Anh ta nói chờ cô khỏe lại sẽ kể cho cô nghe chuyện của anh ta, nhưng cũng lâu rồi không liên lạc với Hàn Lạp, không biết bây giờ anh ta có khỏe không?
Nếu không có Hàn Lạp, không biết mình có còn sống không nữa.