161
Hu hu. . . Anh ta đã sai thật rồi!
“Được thôi! Anh nói đi! Thương lượng thế nào?” Cô chống nạnh và đứng cách xa anh ta ba mét, vẫn đeo cái mặt nạ đó, đôi mắt cong lên vì cười vào lúc này giống hệt như một con cáo.
162
Đột nhiên cảm nhận được bàn tay anh ta đnag nắm lấy tay mình.
Tư thế mười ngón tay đan vào nhau đó, tư thế thân mật đó, nắm chặt tay cô, dường như anh ta đang âm thầm cho cô sức mạnh.
163
Vài nhân viên cảnh sát đã đưa thẻ ra. “Mai Tây Vịnh có ở đây không? Ai là Mai Tây Vịnh?”
Vào lúc này, Mai Tây Vịnh đang bưng một cái đĩa đi ra khỏi bếp, bà ta đặt cái đĩa lên bàn trà trong phòng khách rồi mới chậm rãi nói: “Chào anh cảnh sát, tôi chính là Mai Tây Vịnh!”
“Chính bà đã gọi báo cảnh sát phải không?” Một viên cảnh sát hỏi.
164
“Chị ơi. . . ” Cung Luyến Nhi vẫn khăng khăng.
Tiêu Hà Hà chỉ lắc đầu: “Cám ơn ý tốt của em, bây giờ chị rất hạnh phúc. Hạnh phúc không thể đo bằng tiền của, tiền của dù nhiều cũng chưa chắc sẽ được vui vẻ! Cuộc sống của bà ấy không vui, chị tưởng bà ấy lấy ba em rồi thì sẽ được vui vẻ, nhưng hình như là không.
165 Cô vùng vẫy để hất tay anh ta ra, nhưng anh ta vẫn nắm chặt tay cô, giọng rất khẽ và xa xăm: “Được! Anh biết em cần thời gian, anh sẽ không làm phiền em.
166 Tần Trọng Hàn buồn bã mở mắt ra và nhìn theo hình bóng đang xa dần đó rồi mỉm cười lặng lẽ, trên khuôn mặt điển trai lộ rõ nỗi đau khổ tuyệt vọng. Tại sao lúc nào anh ta cũng làm tổn thương đến cô? Có lẽ, buông tay chính là lựa chọn chính xác và bất lực nhất.
167
Trong tim Tiêu Hà Hà bỗng đau nhói, và càng tự trách mình hơn, rồi cô vội vàng bước tới và ôm lấy hai con. “Mẹ xin lỗi, mẹ sai rồi! Mẹ không nên ích kỷ như vậy! Sao mẹ có thể bỏ hai đứa lại mà đi du lịch một mình được chứ? Sao mẹ lại nghĩ đến cảm nhận của riêng mình như vậy chứ?”
“Mẹ ơi, rốt cuộc mẹ và chú đã xảy ra chuyện gì vậy?” Thịnh Thịnh hỏi với vẻ buồn buồn.
168 Vừa quay lại thì thấy Tần Trọng Hàn đang đứng dựa vào cửa bếp, quấn khăn tắm quanh eo, thân hình mảnh khảnh nhưng rắn chắc không thua gì người mẫu hàng đầu, không thấy một chút thịt dư thừa nào.
169 Tiếp đó, Tiêu Hà Hà đang nói chuyện điện thoại cũng bị sốc bởi cảnh tượng này, rồi cô giống như một cái máy, nói cho Hàn Lạp biết địa chỉ của biệt thự số 15.
170 “Ánh mắt gì?” Hơi thở ấm áp, phả vào bên tai – nơi nhạy cảm của Tiêu Hà Hà như vô tình mà vô ý, khiến cô cảm thấy ngứa ngáy khắp người, nhưng không hiểu anh ta nói gì.
171
“Hà Hà, em hãy tha thứ cho mẹ em đi. Bao nhiêu năm qua bà ấy sống cũng không vui vẻ, bên ngoài rất nở mày nở mặt, nhưng sau lưng thì bị hành hạ. Sống trong hoàn cảnh như vậy, tính cách của bà ấy khó tránh khỏi việc bị bóp méo!”
“Thật ra em đã không trách bà ấy từ lâu rồi!” Cô thở dài.
172
Trong một căn biệt thự ở Lục Thành.
Mao Chi Ngôn đang cầm một tờ báo trong tay, nhìn thấy nội dung viết trên đó, đôi môi mỏng kéo ra một nụ cười.
173 “Đừng để bị bại lộ thân phận!” Liếc nhìn Tăng Ly một lần nữa, trong đôi mắt đen lạnh lẽo của TầnTrọng Hàn lóe lên một ánh nhìn sắc bén. “Những năm qua Tần thị rất sạch sẽ, đây là tâm huyết của ba tôi, tuyệt đối không thể xảy ra sai sót khi ở trong tay tôi được.
174 Cô ta nhận được một cuộc gọi, ở đầu bên kia không nói gì, chỉ có hơi thở phả vào trong loa. An Tây biết rằng bản tính của Mao Chi Ngôn rất gian xảo nên đã lên tiếng trước.
175 Miếng vải bịt mắt bị người đó kéo mạnh xuống, Tiêu Hà Hà trợn to mắt, ánh sáng đột ngột chiếu vào mắt làm cô gần như không mở mắt ra được. Sau khi thích ứng, cô mở to mắt, nhìn thấy năm người đàn ông đang đứng cạnh giường.
176
Nghe thấy tiếng hét thất thanh, Bùi Lâm Xung lập tức quay người lại. “Hà Hà, con gái ngoan của ba, bađang ở đây nè. Con sao rồi?”
“Tăng Lăng Phong, chú dám chửi không? Xem tôi sẽ dạy dỗ chú như thế nào!”Tăng Phong Việtcầm súng đi đến.
177
Mạc Lam Tịnh suýt nữa đã làm hại Hà Hà? Sao cô ta lại có thể tàn độc đến như vậy? Cô bé từng ngây thơ từng đi theo Lam Ảnh đó, tuy từ nhỏ đã bị tổn thương dây thần kinh mặt nên bộ dạng lúc nào cũng lạnh tanh, nhưng cô ta vẫn luôn rất tử tế mà, tại sao lại như vậy được?
“Hàn, anh đang làm gì vậy?” Tăng Ly vừa quay lại đã chạy đến chụp tay Tần Trọng Hàn lại.
178
Ánh mắt Tần Trọng Hàn long lên sòng sọc, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, câu nói cuối cùng của Mạc Lam Tịnh làm anh ta sững sờ. “Bí mật gì? Lam Tịnh có bí mật gì?”
Lúc này, chuông điện thoại của Tần Trọng Hàn đột nhiên reo lên, là Đỗ Cảnh gọi tới.
179 “Cô gái ngốc nghếch, bây giờ tin anh rồi chứ?” Tần Trọng Hàn ôm cô, nằm nghiêng bên cạnh cô. Thật sự buồn ngủ quá, nhưng lại không có thời gian, còn quá nhiều chuyện đang chờ anh ta giải quyết.
180
“Ba vợ à, ba đưa Hà Hà về nhà đi, con phải đi xử lý vài chuyện! Mấy hôm nay phải làm phiền ba vợ rồi!” Tần Trọng Hàn nói với vẻ rất tôn kính.
“Ừ, cậu cứ yên tâm!” Bùi Lâm Xung cũng không làm khó Tần Trọng Hàn, vì dù gì Tần Trọng Hàn cũng là người đầu tiên tìm thấy Hà Hà, nếu đến trễ một bước, chắc là cô đã bị người ta làm hại rồi.