41
Lúc này, Tần Trọng Hàn cũng đúng lúc nhìn thấy xe của Tăng Ly, nhất thời có chút bối rối, đôi mắt sâu thẳm của anh ta nhìn về phía Tiêu Hà Hà. “Em có hẹn với cậu ấy?”
“Ờ… Không.
42 Tiêu Hà Hà ăn xong thì đến công ty của Ngô Tân Tuyên. Sau khi bàn xong chi tiết, về đến công ty đã là 5 giờ chiều, cũng chuẩn bị tan ca, nên cô thu dọn đồ đạc và chuẩn bị đi đón Thịnh Thịnh.
43
“Ừm!” Giọng anh ta trầm thấp và rất khàn. “Không phải cô muốn gặp nó à?”
“Sau tối nay, tôi có được gặp nó không?” Tiêu Hà Hà cần phải chắc chắn.
44
Tự nhiên cô cảm thấy sợ hãi, không kìm được ý nghĩ muốn bỏ trốn, nhưng cơ thể của cô đã bị giữ chặt trong khoảnh khắc tiếp theo.
“A…” Cô hét lên.
45
Những giọt nước mắt tuyệt vọng và căm hận, điên cuồng chảy ra từ trong mắt Tiêu Hà Hà.
Nỗi tuyệt vọng và bi thương vô tận ập đến, Tiêu Hà Hà chỉ cảm thấy trong lòng nguội lạnh.
46
“Vậy phải làm sao đây?” Tiêu Hà Hà tay cầm điện thoại mà hơi run rẩy.
Ngô Tân Tuyên cau mày, liếc nhìn Tiêu Hà Hà đang cắn chặt môi, bỗng trong mắt lóe lên một tia sáng.
47
“Thư ký Tiêu, công việc ngoài nhầm lẫn ra, còn lại đều do so suất của em, muốn khắc phục thì có rất nhiều cách, nhưng em, chỉ vì ham muốn hư danh trước mắt, muốn nổi tiếng trong một đêm nên đã lên sàn biểu diễn, thực sự là vì lợi ích của công ty hả?”
Cô kinh ngạc, trong đầu kêu oong oong một hồi.
48 Tần Trọng Hàn lắng nghe cô gọi tên mình, khẽ nhếch môi lên, vẻ lạnh lùng và vô tình trên khuôn mặt như thể đã bị gió thổi bay hết, thay vào đó là nụ cười rạng rỡ.
49
Ở đầu bên kia, đột nhiên nghe thấy nhân viên bắt đầu rù rì to nhỏ, còn các nhân viên đang qua lại trong sảnh ngay lập tức đứng thẳng dậy, hướng về phía người đàn ông đang bước vào rồi đồng thanh: “Tổng tài, chào buổi sáng!”
Tần Trọng Hàn gật đầu, quét mắt khắp đại sảnh, không nhìn ra được cảm xúc nào.
50
Thịnh Thịnh nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Tần Trọng Hàn, cong môi lên với vẻ không khuất phục. Và Tiêu Hà Hà cũng có biểu cảm tương tự.
Tần Trọng Hàn trừng mắt nhìn họ.
51
Cơ thể nhỏ bé của Ngữ Điền hơi run lên, răng đang cắn chặt trên môi, không dám nhìn Tần Trọng Hàn, chỉ bước đến, những giọt nước mắt lớn bằng hạt đậu rơi ra, không hiểu tại sao ba lại nổi giận, có phải sau này sẽ không được gặp lại dì nữa không?
Tần Trọng Hàn nhìn theo bóng dáng bé nhỏ đang đi về phía phòng trẻ em, trong lòng có chút không đành, nhưng vẫn không đuổi theo, chỉ dặn dò dì Trương.
52
“Hàn, anh có muốn đích thân ra tay không?” Tăng Ly cũng nghiêm nghị hẳn lên. “Xem ra thực sự rất giỏi đó!”
Tần Trọng Hàn nhướn mày, hỏi thẳng Lý Hợp.
53
“Hàn! Lái xe cẩn thận!” Tăng Ly cũng đã đi ra, vỗ vai anh ta với vẻ quan tâm.
Mạch suy nghĩ của Tần Trọng Hàn bị kéo lại, khẽ rùng mình. Anh ta bị gì vậy? Từ khi nào đã trở nên đa sầu đa cảm như vậy rồi? Không nói gì, chỉ gật đầu.
54
“Phải! Đi trong hôm nay!” Mễ Kiệt đưa cho cô địa chỉ. “Đáp ứng tất cả yêu cầu của khách hàng, đó là tôn chỉ phục vụ của nhà hàng chúng ta!”
“Dạ!” Nghiêm túc gật đầu, Tiêu Hà Hà đi đến địa chỉ được ghi trên tờ ghi chú.
55
Anh ta ngước mắt lên, ánh mắt khóa chặt đôi mắt cô, nhưng không chịu cầm.
Đôi chân mày thon thả của Tiêu Hà Hà bất giác nhíu lại. “Tổng tài không ăn hả?”
“Cô chưa đi à?” Giọng nói trầm ấm nhưng lạnh lùng vang lên.
56
Chuyển động của anh ta làm cho Tiêu Hà Hà ngây ra đó, thậm chí còn kinh ngạc đến trợn to mắt, nhìn vào bàn tay anh ta đang cầm chặt tay cô. “Tổng tài, buông tay ra!”
Chắc anh ta sẽ không giở thói côn đồ ở nhà cô đó chứ?
Tay của Tiêu Hà Hà vẫn bị anh ta nắm chặt, cô nổi giận trợn mắt nhìn anh ta.
57
Vừa rồi khi đang tắm, những câu Thịnh Thịnh hỏi anh ta, anh ta vẫn đang suy nghĩ. Trong lòng thầm nghĩ, anh ta thật sự chỉ muốn tìm thấy mẹ ruột của con trai đơn giản vậy thôi sao? Nếu anh ta không có chút cảm giác nào với cô, anh ta cần gì phải hao công tốn sức nghĩ đủ cách để chiếm được cơ thể của cô?
“Xong rồi!” Đứng quay lưng lại với anh ta, Tiêu Hà Hà mở miệng với vẻ thờ ơ.
58
“Buông ra! Tôi muốn đi tìm con trai tôi!” Tiêu Hà Hà đẩy anh ta ra, rồi điên cuồng lao về phía trước.
Trong mưa to gió lớn, bóng dáng cô vẫn gầy gò như vậy, nhưng dường như chứa đựng sức mạnh vô cùng tận.
59 Tiêu Hà Hà biết những câu nói hôm qua làm cậu bé không có cảm giác an toàn, cả đêm cậu toàn gặp ác mộng, tim cô như bị dao cắt. Đến cổng trường mẫu giáo, Thịnh Thịnh cúi đầu xuống.
60 “Tôi biết là nữ rồi, đàn ông đương nhiên không sinh được!” Mễ Kiệt trả lời không chút thiện cảm. Mỗi lần nhắc đến mẹ của Ngữ Điền, anh chàng này liền giả bộ ngớ ngẩn.