1401 Ngay lúc Dương gia và Lý gia đồng thời nhận được tin thủ trưởng Số 1 triệu kiến, thủ tướng Ninh Quang Diệu cũng nhận được tin tức này, lập tức đến Trung Nam Hải.
1402 Trên phía Đông mặt biển, ánh mặt trời màu trắng bạc hiện ra, lại một ngày mới bắt đầu. Trong vùng biển quốc tế, bên trong một gian phòng đơn trong du thuyền Erebos, Mông Nguyệt đã tỉnh lại, mặt mang hận ý nhìn bốn phía.
1403 Cá mập vô cùng nhạy cảm với máu tanh là điều mọi người đều biết, trên một mảnh hải vực này tồn tại cá mập xanh số lượng lớn, điểm này Dương Thần đương nhiên hiểu rõ.
1404 - Bản lĩnh của Số 1 lớn như vậy, muốn làm cái gì còn có thể bị Mông gia các người biết được, các người hình như còn thần thông quảng đại hơn cả ông ta.
1405 Mông Điền cùng Mông Vệ vừa nghe, cực kỳ hoảng sợ. - Trưởng lão Mông KHoát, nếu là ra khỏi lãnh hải Hoa Hạ, vậy thì vi phạm ‘Minh ước Chư thần’. - Hừ! Tiểu tử kia không phải cũng hiệu là Minh vương sao, có bản lĩnh gì? CHư thần? Chẳng qua đều là một đám đồ đệ mua danh chuộc tiếng, ta xem thường.
1406 - Chỉ bằng chút tài mọn Không gian pháp tắc này, một thân cậy mạnh, thực nghĩ có thể đấu qua được lão phu đã tinh diệu pháp thuật Hoa Hạ sao? Đạo pháp thượng cổ thủ tự ‘Trầm sa thuật’ này, vừa hay có thể khắc Không gian pháp tắc của ngươi.
1407 Chuyển biến kinh người này khiến Mông Điền và Mông Vệ tưởng mắt mình mù rồi, nhưng vẫn rất nhanh phản ứng lại, thúc dục phi kiếm đang nhích lại gần mình trong nháy mắt làm ra một đường vòng hình cung, như vậy mới không làm tổn thương bản thân.
1408 - Bộ trưởng Lý, chú lần này đúng là hãm hại cháu đủ vất vả. Miệng Dương Thần ít nhiều mang theo bất mãn, đối phương chính là Lý Mạc Thân, nếu không nể mặt Lý Độn, hắn đã chửi ầm lên.
1409 Mông Khai Nguyên đã tức đến nổi cơn tam bành, nào còn chú ý đến suy nghĩ của Mông Nguyệt là như nào, lúc này an nguy của cháu gái đã là thứ yếu, danh dự của gia tộc, thể diện của gia chủ như ông ta mới là thứ chính.
1410 Tiếng nói của Mông Khai Nguyên như chuông lớn, trừng mắt đảo qua ba người. - Mông Khai Nguyên ta không biết dạy dỗ, nuôi ba nghiệp chướng hai lớn một nhỏ các người, làm mất mặt Mông gia, cũng tổn hại đến gia phong của Mông gia! - Hôm nay, không làm ra tấm gương, Mông Khai Nguyên ta không thể thuyết phục được ban chúng Thống lĩnh Hoa Nam bang, không xứng làm Trưởng gia tộc.
1411 - Phó thủ tướng Lý, lời này của chú cũng quá không cho người khác mặt mũi rồi. Dương Thần có chút bực mình nói: - Cháu cũng không phải quả hồng nhũn, nói nắm là có thể nắm, cho dù Số 1 bối cảnh phi phàm, nếu ông ta có thể nắm được cháu thì cũng sẽ không để cháu yên ổn ở đây tắm nắng.
1412 Cũng khó trách Số 1 muốn mau chóng biết giao dịch cụ thể, dù sao dầu mỏ hiện giờ chính là thành phần chủ yếu mà máy móc trên thế giới này cần để hoạt động, là động lực công nghiệp.
1413 Trung Hải, cuộc sống về đêm đã bắt đầu, ở một quán bar trên con phố, ngọn đèn màu hồng khiêu khích thần kinh của mọi người, kích thích hormone của thanh niên trẻ.
1414 - Mỹ nữ, đi nhanh như vậy sao? Trời vẫn còn sớm mà, có may mắn uống hai chén với em không? Người đàn ông tóc ngắn cà lơ phất phơ hỏi. Lâm Nhược Khê nhíu nhíu mày, lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn, tránh ra, chuẩn bị tiếp tục đi.
1415 Hai mắt Mông Nguyệt mở to, sau một lát dại ra, cũng là dùng sức gật đầu một cái, oán độc nói: - Đúng vậy, tôi vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho những chuyện anh làm với tôi, tôi bây giờ chỉ hận không thể để anh lập tức chết trước mặt tôi! - Láo xược! Bàn Nhược lắc mình tiến lên, hung hăn tát một cái trên mặt Mông Nguyệt! Khuôn mặt của Mông Nguyệt lập tức trở nên sưng đỏ, khóe môi bị răng nanh đập vào chảy ra máu tươi.
1416 - Em… em đi pha cho anh cốc nước chanh, em mang đến chanh tự trồng, muốn làm cho Lam Lam thử, bây giờ cho anh thử trước. Đường Uyển nhận thấy được ánh mắt nóng như lửa của hắn, đỏ mặt đẩy Dương Thần ra, muốn chạy xuống lầu.
1417 Ánh sáng đầu xuân ấm áp, gieo rắc màu vàng rực nhấp nhô. Trên ban công tầng hai của một khu nhà cao cấp, Đường Uyển ngâm một ấm hồng trà cho Dương Thần, Jane cùng Tiêu Chỉ Tình tinh tế thưởng thức.
1418 Một ngày sau, máy bay vững vàng đáp xuống sân bay Seoul, giờ địa phương là buổi chiều, tuy là đầu xuân nhưng Seoul vẫn mang theo khí lạnh. Dương Thần ngồi ở khoang hạng nhất, không phải là có tiền không có chỗ tiêu, mà là không thích những người xung quanh lén lút nhìn Jane ở bên cạnh mình.
1419 - Tám… Tám năm… Trương Như cay đắng nói: - Tám năm trước, cũng chỉ là một đứa trẻ, cô giáo, cô chưa tới mười tuổi, nào có biết cái gì là tình yêu.
1420 Trương Như nghe tới đó, nhất thời liên tưởng đến điều gì, - Đội trưởng Hoàng, ý của cô là nói, Dương Thần kia… - Không sai, tôi muốn cám ơn Giáo sư Trương đã cho tôi biết, tôi nhất định sẽ phái người gia tăng canh gác, hơn nữa lập tức đi kiểm chứng lai lịch của người này.