Cô Vợ Ngọt Ngào Của Tổng Giám Đốc Chương 42: Chương 42
Chương trước: Chương 41: Chương 41
Edit: Ngọc Hân
Dù Tô Đậu có khuyên đi nữa, cũng không khuyên được Thi Vân Hân động lòng, ánh mắt dò nhìn xung quanh câu lạc bộ mờ tối, lúc này có một đôi giày Tây tiến vào cửa, vẻ mặt người đàn ông lạnh lùng, Thi Vân Hân bất chấp tất cả trực tiếp nhào về phía cửa….
“Cô là ai?” lê quý,đôn
Giọng nói rét lạnh, vô tình khiến người ta run như cầy sấy, thân thể nhỏ bé của Thi Vân Hân bị xách lên run rẩy, run giọng nói: “Tôi, tôi là khách ở đây, anh, anh không phải là Ngưu Lang (Trai bảo) sao?” Một câu nói mà nói đứt quãng, hóa ra là đầu lưỡi xoắn lại, hu hu… Người đàn ông này thật đáng sợ, chú hai, cứu cháu gái chú với.
“Ngưu Lang?” Người đàn ông cười lạnh một tiếng, “Con mắt nào của cô nhìn thấy tôi là Ngưu Lang?” Anh ta là đến để bắt người, thì ra cô gái này mắt bị mù, người đàn ông độc ác nghĩ.
Ngoài cửa ồn ào bắt đầu khiến một số khách, nhân viên phục vụ chú ý, vì Thi Vân Hân lỗ mãng Tô Đậu bất chấp khó khăn, thân thể run rẩy tiến lên, sợ hãi mở miệng nói: “Thật xin lỗi, bạn tôi không phải phải xem anh là Ngưu Lang đâu, cô ấy, cô ấy nghe lời tôi nói, mới có thể làm, làm…” Bây giờ ngay cả nghĩ đến cái chết Tô Đậu cũng có rồi, sao tác phong người đàn ông này đáng sợ như vậy chứ?
“Cô nói với cô ta cái gì? Nói nghe thử xem nào!” Người đàn ông vẫn biểu hiện lạnh lùng như cũ, trong giọng nói nghe như là chăm chú lắng nghe, thực chất là uy hiếp nếu Tô Đậu không nói thật thì xách cô gái trên tay ném ra khỏi câu lạc bộ.
Tô Đậu lại kiên trì lần nữa, nói rõ tình hình ngày đó, ánh mắt tối sầm lại, nghiêng mắt nhìn người nằm trên tay người kia, cô nhỏ kia thật sự có gan, thế mà dám bắt chước! Người đàn ông không hề báo hiệu buông tay ra, mông Thi Vân Hân tiếp xúc thân mật với sàn nhà cứng và lạnh như băng.
“Á, đau….”
“Vân Hân!”
Người đàn ông cũng chẳng thèm nhìn Thi Vân Hân bị ném đau, sắc mặt cực kỳ khó coi, nói với phòng khách yên tĩnh: “Tôi đếm tới ba, em không ngoan ngoãn đi ra, coi chừng cái mông của em!” Người đàn ông lại dùng ánh mắt ba phần sắc bén nhìn lướt qua, không có thân thể nhỏ bé đâu, không ra đúng không, bị bắt được đừng trách anh ta không nể mặt!
“Một.”
Người trong câu lạc bộ không dám lộn xộn, cũng không dám quá lớn tiếng, ngay cả hô hấp cũng phải kìm nén.
“Hai.”
Dạ Tử Đồng trốn ở góc phòng biết rõ không thể tránh khỏi, lúc người đàn ông sắp đếm tới ba, buộc lòng phải lê chân xuất hiện trước mặt mọi người, vẻ mặt cầu xin nói: “Không cần phải đếm, tôi, tôi đi ra là được chứ gì!”
Tô Đậu quay đầu nhìn người đàn ông cao lớn nhưng cả người lạnh như băng, trong đầu hiện lên người anh Quan nói, chẳng lẽ chính là người trước mắt này? Tử huyệt của Dạ Tử Đồng chính là anh ta sao?
“Tôi cho rằng em muốn trốn cả đời đấy!”
Nếu như có thể, cô nhất định sẽ trốn rất xa anh ta, vấn đề là cô không có gan trốn.
“….”
Đứng trước mặt người đàn ông, Dạ Tử Đồng không có phần phản bác, nhiều năm trước cho tới bây giờ, chỉ có phần bị bắt nạt, phần ăn xong lau sạch. Đúng, cô đã là vợ chưa cưới của người đàn ông trước mắt này, hôn lễ sẽ cử hành sau khi cô tốt nghiệp trung học, nếu nói là cam tâm tình nguyện ư, Dạ Tử Đồng chẳng tình nguyện chút nào. Cô hoàn toàn không thích người đàn ông này, sợ hãi hơn cả thích, cả một đời, sao trôi qua đây?
“Theo tôi về nhà!”
“…. Anh, anh sẽ phạt tôi sao?” Mỗi lần bị anh ta bắt từ câu lạc bộ, kết cục chỉ có một, cái mông đau đến không ngồi được, đồng thời ba ngày ba đêm không thể xuống giường. Tính cách anh ta cô không thể nào chịu nổi, bởi vì hình thức trừng phạt của anh khiến cô không thể nào học được, thành tích từ thứ ba trong lớp rớt xuống thứ 42, giáo viên mấy lần cảnh cáo cô, nhưng thành tích không lên được, chính cô ấy phải tìm trường học nhận cô.
“Em cứ nói đi?”
“……..”
Dạ Tử Đồng rất muốn nói sẽ không, nhưng khóe mắt liếc thấy sắc mặt anh ta rất khó coi, đánh chết cô cũng không tin anh ta sẽ không trừng phạt mình, anh ta mà tốt như thế ư?
“Đi!”
“Tôi, tôi đau bụng!” Cái khó ló cái khôn, Dạ Tử Đồng ôm lấy bụng, nhéo đùi một cái, nước mắt từ trong hốc mắt rớt ra, người đàn ông bình tĩnh ung dung, nhìn cô gái trước mặt diễn kịch, nói: “Đau lắm hả?”
“Dạ….” Dạ Tử Đồng “Đau” đến mồ hôi túa ra, chỉ có thể dùng giọng mũi đáp lại.
“Được, vậy tôi xoa giúp em, chờ một chút sẽ hết đau.” Người đàn ông ra vẻ muốn duỗi tay ra lại bị Dạ Tử Đồng nhanh nhẹn né tránh, rồi mới nói: “Đột nhiên hết đau rồi!” Bị anh ta xoa bụng, lại còn trước mặt mọi người.
Coi như cô bé kia thức thời! Người đàn ông xoay người lại lạnh lùng liếc mắt nhìn Thi Vân Hân vẫn ngã ngồi trên sàn nhà, rồi mới xách Dạ Tử Đồng như xách gà con rời khỏi câu lạc bộ. Không còn hai người Dạ Tử Đồng và người đàn ông kia, câu lạc bộ lại khôi phục náo nhiệt, âm nhạc du dương vang vọng cả nơi góc khuất….
“Vân Hân, đi thôi!”
Chỗ này không thể ở lâu, Tô Đậu liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường, chín giờ tối, về

Xem tiếp: Chương 43: Chương 43