21
Ngày vẫn cứ trôi.
Trước giờ Đinh Tiểu Vĩ chưa từng quan tâm đến tin giải trí, hiện tại mỗi khi rảnh không có việc gì hắn lại xem TV và đọc báo, tuy rằng tin về Chu gia không nhiều lắm, nhưng có thể biết được một chút thôi cũng đủ khiến hắn suy ngẫm rất lâu.
22
Đinh Tiểu Vĩ chết lặng, hắn không nhớ mình đã gào cái gì nữa.
Hắn đá cửa cho hả giận, mắng to: "Mẹ nó mở cửa! Khóa trái cửa là ý gì! Mở cửa ra!"
Người bên ngoài không phản ứng lại, hắn chỉ nghe tiếng bước chân ngày càng xa.
23
Mấy tên vệ sĩ bao quanh một người thanh niên cao lớn, vô cùng tuấn tú, dáng vẻ có vài phần giống Chu Cẩn Hành nhưng không phải Chu Cẩn Hành.
Đinh Tiểu Vĩ nhớ người này, là người ngày đó ở công ty đứng cạnh Chu Cẩn Hành, gọi Chu Cẩn Hành là "Anh hai.
24
Đầu bên kia yên lặng cũng không lâu lắm, Chu Cẩn Hành đã rất nhanh bình tĩnh mà nói: "Tông Hiền, anh không biết em đang nói gì. "
Chu Tông Hiền cười lạnh một tiếng, "Anh hai, giả vờ làm gì nữa, em đã điều tra rồi, anh mất tích nửa năm nhưng là sống ở nhà hắn.
25
Đời này Đinh Tiểu Vĩ không ngờ rằng mình cũng có lúc bị người ta giam lỏng một ngày.
Mặc dù ăn uống, đãi ngộ không tồi nhưng chẳng ai muốn mình bị nhốt cả, dù có là cái lồng bằng vàng đi nữa.
26
Đinh Tiểu Vĩ vừa ra khỏi cửa, một cơn gió lạnh lẽo tạt vào mặt làm hắn rùng mình.
Linh Linh quay sang nhìn hắn, trên mặt toàn là nước mắt, con bé cố kìm nén, ra sức dùng đôi bàn tay nhỏ bé xoa xoa mặt hắn.
27
Đinh Tiểu Vĩ đang ngồi ăn cơm, Giang Lộ đi giúp Linh Linh rửa mặt đã quay trở lại, ánh mắt lộ vẻ dịu dàng.
Hắn muốn nhắc chuyện đó để tự con bé làm, ngẫm lại đành quên đi, cơ hội để hai mẹ con có thể tiếp xúc nhau ít ỏi đến đáng thương.
28
Đinh Tiểu Vĩ tìm cơ hội trò chuyện với Linh Linh, hỏi con bé có thích Dung Hoa không.
Đôi mắt con bé long lanh, trong suốt như ngọc lẳng lặng nhìn ba ba, hơn nửa ngày mới khoa tay múa chân: "Cô ấy là mẹ mới đúng không?"
Đinh Tiểu Vĩ có chút xấu hổ, không biết bây giờ ở trường học cái gì mà bọn trẻ con đều hiểu hết rồi.
29 Vẻ mặt Chiêm Cập Vũ không được tự nhiên, ánh mắt có chút né tránh, ấp úng nửa ngày mới chịu kể: "Hôm ấy tôi cùng Dương Dương ra ngoài chơi, ở. . . . .
30 Dường như Chiêm Cập Vũ nghe thấy tiếng động phía sau, y có chút khó chịu xoa cổ, giọng khàn khàn: "Còn chưa cút?"
Đinh Tiểu Vĩ đi tới, lật chăn ra khỏi người y.
31 Đinh Tiểu Vĩ thấy Chu Cẩn Hành diện vô biểu tình nhìn mình, trong lòng không được tự nhiên.
Hắn gắp một miếng thịt kho tàu, ngắm ngía rồi cho vào miệng, hương vị vẫn trước sau như một, thật ngon.
32 Từ chỗ của Chu Cẩn Hành về nhà, Đinh Tiểu vĩ phải đi mất khoảng hơn ba giờ.
Hắn cần chút thời gian tiêu hóa một bụng đầy lửa giận, hắn không nghĩ muốn mang thứ đó vào nhà mình.
33 Đinh Tiểu Vĩ nhận ra tên họ Chu này quả thật không coi mình là người ngoài, ở nhà hắn một mạch đến hơn mười giờ mà vẫn chưa có ý định đi.
Bên ngoài lại đúng lúc mưa to, Dung Hoa cau mày nhìn ra ngoài cửa sổ, lo lắng nói: "Mưa lớn như vậy, chẳng biết đến bao giờ mới ngừng.
34 Đinh Tiểu Vĩ không muốn tiếp tục đề tài này, dù sao biết nhiều chuyện về y đối với hắn cũng không lợi lộc gì, trái lại còn là gánh nặng.
Hắn nhớ tới thằng cháu xui xẻo của mình, bèn nói: "A, chuyện của Tiểu Chiêm lần trước, cảm ơn cậu.
35 Đinh Tiểu Vĩ nghiến răng, "Mẹ nó cậu muốn phải dùng vũ lực đúng không?" Nội tâm hắn bắt đầu rít gào, thằng khốn này không nói một tiếng đã ném hắn sang một bên, sau đó lấy chi phiếu trống đuổi hắn, bây giờ cư nhiên còn có mặt mũi mà hỏi "Còn có thể không?" Có cái đầu mày ý!
Chu Cẩn Hành liên tục lôi kéo, thân cận hắn, hắn không phải không nghĩ tới phương diện này, nhưng chân chính nghe ra từ miệng Chu Cẩn Hành, hắn mới có thể cảm nhận rõ nét thằng khốn này rốt cuộc có bao nhiêu trơ tráo.
36 Giám đốc mới nhậm chức liền phân công ty thành các nhóm quản lí, marketing, hậu cần. Năm ngoái, doanh thu của công ty đạt mười triệu, trừ bỏ phí tổn, tiền về tay giám đốc kì thực không có nhiều, cả công ty giống như một cửa hàng nhỏ, làm ăn không tồi, nhưng vẫn có cảm giác nội bộ gặp vấn đề.
37 Ánh mắt Chu Cẩn Hành quét lên cơ ngực rắn chắc của Đinh Tiểu Vĩ vài lần, sau đó một đường mờ ám nhìn dọc xuống chỗ đó.
Đinh Tiểu Vĩ luống cuống. Rốt cuộc hắn cũng hiểu cảm giác của các cô gái gợi cảm khi đi trên đường vào mùa hè, rất không có hảo cảm với loại ánh mắt phản cảm như vậy, thật muốn đi lên nhổ vào mặt hai bãi.
38 "Còn anh thì sao?"
Lúc này mà còn hỏi câu đấy, có khác gì hỏi "Anh có yêu em không" không?
Đinh Tiểu Vĩ thẹn quá hóa giận, hai tay hắn quơ lung tung, rốt cuộc cũng với được một sợi dây điện.
39 Đinh Tiểu Vĩ lòng như lửa đốt phi thẳng tới bệnh viện.
Dung Hoa ở đầu bên kia nói không rõ ràng lắm, chỉ toàn nỗi sợ cùng vẻ hoang mang, hắn cũng không rõ cụ thể là thế nào, ở trên đường gấp đến độ muốn bốc cháy.
40 Đinh Tiểu Vĩ nghe thấy tiếng Dung Hoa trong phòng ngủ gọi về quê hỏi vay tiền người thân.
Chu Cẩn Hành lại đón Linh Linh đi rồi.
Kì thật hắn cũng mong Linh Linh đừng ở nhà nữa.