21 Dưới bầu trời đêm đầy sao có cô gái đang trong tình trạng say xỉn bước xuống chiếc xe taxi, rồi cứ đi xiên xiên quẹo quẹo lạng qua bên này lạng qua bên kia xém một chút nữa là dính ngay cái cột điện trước nhà rồi.
22 "Alo. . . Linh. . . tụi bây. . . đến giúp. . . giúp tao. . . . " nó vừa ra khỏi nhà là lấy điện thoại trong túi ra gọi cho hai cô, nhưng chưa hết câu thì nó đã bất tỉnh.
23 "Phong mày đến rồi sao?" anh nó đang đứng cạnh giường quan sát xem nó chuyển biến thế nào còn chở đi bệnh viện, thì thấy hắn đến. "Ừm! Phương sao vậy" hắn nhìn nó nằm trên giường mặt mày trắng bệch, không nghĩ rắng nó lại suy yếu như thế.
24 *NOTE: Phần au viết nghiên sẽ là kể, còn phần in đậm sẽ là mơ nha! Trời cũng bắt đầu có những ánh sao lấp lánh trên bầu trời đêm, đang dần hạ xuống. Trong căn nhà rộng lớn có một top người ngồi quay quanh nhau nghe kể chuyện như đám trẻ con ngồi nghe bà kể chuyện cổ tích, nhưng đây là một câu chuyện buồn, một câu chuyện tưởng chừng như chỉ có trong những bộ phim truyền hình, nhưng thật không ngỡ nó là xảy ra với Hà Phương.
25 Chắc sẽ có rất nhiều bn thắc mắc là tại sao Hà Nhi là chị dâu nó, mà cái tên đó lại được nhắc đến trong câu chuyện của John. Hay để au bật mí một chút nha! Trần Hà Nhi tức là chị dâu nó không phải là tên thật.
26 Au xin dành ra chap này để giải thích cho chap 24, 25. Đừng vì kh hỉu mà cho au ăn bơ _________________________ Chap 24 nói về bệnh của nó. Kể từ sau khi tai nạn lúc nó được 5t thì đã mắc một chứng bệnh tâm lý hiếm gặp.
27 "Sao. . . sao thế, nhìn em giống người sao Hỏa hả, này! Nói cho biết nha dù cho có là người ngoại hành tinh thì Phương đây vẫn đẹp, nên không cần cứ nhìn châm châm như vậy ngại lắm đấy haha" nó đi xuống cầu thang thì thấy mọi người ai cũng nhìn mình không chớp mắt thế là nó xổ một tràng.
28 "Phương. . . em cho người điều tra vụ bắt cóc năm đó sao??! " anh hai nó không nghĩ rằng nó sẽ điều tra người đằng sau bắt cóc nó. "Ừm, em nhất định phải tìm cho ra kẻ đã cướp đi một nữa sinh mạng của em" khi nhắc đến về vụ bắt cóc năm đó làm nó điên tiết lên, và kí ức lại ập đến.
29 "Không. . . . không Nhi em đừng bỏ chị. . . Nhi em đừng đi đừng bỏ chị lại chị sợ, Nhi. . . . . Nhi. Phong. . . Phong anh đừng đi, đừng bỏ em, đừng bỏ em một mình mà, Phong.
30 Trong không gian đầy lãng mạn, ngọt ngào cùng hạnh phúc đang tràn ngập căn phòng ngủ rộng lớn. Ấy thế! Đang hôn nhau thấm thía để bồi đắp lại tình cảm, vậy mà có một toán người đi vào phá hủy không gian riêng tư của người khác.
31 "Hơơơơ cuối cùng cũng về nhà rồi thoải mái quá đi" xe vừa dừng ở trước cổng là nó đã vươn vai hô to, rồi hít một ngụm khí trời trong xanh. "Aaaa Khánh Phong anh về rồi sao" Mỹ Tuyết nghe thấy tiếng xe vội chạy ra mặt tươi cười rạng rỡ mà gọi, cứ như là mừng chồng đi làm về vậy á!(chế này hoang tưởng thiệt nha).
32 Cả một buổi tối Mỹ Tuyết luôn phải thăm hỏi nhà vệ sinh không biết bao nhiêu lần, đến trời sáng mới có thể chộp chộp mắt được một chút thì tiếng chuông điện thoại reo lên, cô ta lười nhác cầm điện thoại lên nhưng không nhìn màn hình mà để áp vào lỗ tai.
33 "Này!" nó đứng dậy không cười nữa mà nghiêm mặt đưa vài đồng tiền lẻ cho hai cô. Hai cô đơ người nhìn nó chả hiểu cái gì mà nó lại đưa cho hai cô vài đồng tiền làm chi, tưởng hai cô nghèo à! "Mày đưa vài tờ tiền lẻ làm gì?" Trúc Linh chịu không được nên hỏi "Tụi bây đi ra ngoài gọi điện công cộng, gọi một chiếc xe cấp cứu đến nhà tao chở cô ta đi.
34 Hiện tại chắc hẳn đối với nó bây giờ sẽ không còn ai là quan trọng cả. -Gia đình ư??-Ừ!! Quan trọng đấy. -Người thân hả??-Tất nhiên quan trọng hơn tất cả.
35 Đã từ lâu lắm rồi nó và anh nó chẳng thể như bây giờ chơi đùa cùng nhau, thế nên đây là một cơ hội tốt để cho hai anh em nhà họ Trần bù đắp tình yêu thương đã bỏ trống suốt 13 năm qua.
36 "Ủa Hà Phương chưa đến hả??!!" anh nó mở cửa phòng bước vào chỉ nhìn thấy hắn và Mỹ Tuyết, lạ lùng đáng lẽ giờ nó đã đến vậy mà chả thấy nó đâu cả. "Chưa, mà sao ông biết mà đến vậy??" hắn chưa báo mà anh nó đã đến rồi.
37 Mới đây mà cũng đã trôi qua hai ngày rồi, hôm nay là ngày mà Mỹ Tuyết xuất viện, sau ngày hôm nay mọi thứ đều sẽ có những thay đổi, thay đổi một cách chóng mặt, tất cả mọi thứ đều sẽ không giống như trước kia, mọi thứ sẽ trở nên cô độc và cô lẻ, sẽ không ai có thể cười thật tươi nhưng trước đây, và cũng sẽ đùa giỡn nữa, tất cả.
38 "Tuyết, chúc mừng em ra viện nha" cô ta vừa ra khỏi nhà vs mới ngồi xuống giường xếp đồ thì có người đẩy cửa đi vào mặt cười đầy xán lạn nhìn cô ta. Cô ta quay lại thì thật không ngờ là người anh lớp trên năm đó học chung lớp với Khánh Phong.
39 Nấu một hồi thì cũng đã có hai món ăn, cá kho tộ với canh chua cá lóc, nhìn ngon hết sảy, rồi nó từ từ bỏ vào hộp đựng thứ ăn. Nó cũng không quên còn một người chị đang nằm trên nhà, nên đã lấy một phần đưa lên cho cô ta ăn.
40 "Sao em biết anh thích ăn mấy món này vậy??" hắn ngồi xuống kế nó, cúi người ngửi mùi thức ăn bay lên, nhẹ nhàng cười hỏi, bao nhiêu cơn tức giận khi nãy đều bay đi đâu hết rồi, hiện tại bây giờ chỉ còn một mảnh tâm tư thoải mái cùng vui vẻ đang trong cơ thể hắn lúc này.