21 Thiên Tỷ vẫn đứng dưới chiếc cửa. Mắt nhìn vào màn đêm đen kịt nhưng trong đầu cậu chỉ lặp đi lặp lại câu nói của nó lúc nói với Na Na: "Tôi yêu Khải ca đấy!".
22 Nguyên Tử ngồi trước gương, Vũ Thi đang cố gắng hoàn thiện những công đoạn cuối cùng trên gương mặt hoàn mỹ không tỳ vết vẫn mang một chút u sầu. Quản lý riêng của cậu là người Anh - Ken đang tranh thủ xếp lại hoạt động trong tuần này của cậu.
23 Trên chiếc giường trải ga màu trắng ngà, một cô gái với tư thế ngủ cực xấu đang ôm chú gấu bông to bự, thoải mái thưởng thức giấc ngủ. Ánh nắng ban mai bỗng tràn vào từ khung cửa sổ, nó trùm chăn lên mặt che ánh nắng rồi ngủ tiếp.
24 Ánh nắng chói trang làm Vương Nguyên mệt mỏi. Cậu với chai nước suối rồi dốc sạch vào miệng. Quản lý Ken lau khuôn mặt nhễ nhại mồ hôi của cậu. - Em chắc chứ? - Ken hỏi lần cuối để chắc chắn về quyết định của cậu.
25 Dì Vương hỏi nó rất khéo, vừa không làm nó ngại ngùng lại tạo cho nó một tâm thế thoải mái. Dần dần, khoảng cách giữa nó và dì thu hẹp lại. Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải dều im lặng, mỗi người theo đuổi một dòng suy nghĩ riêng của mình nhưng đều hướng về một người.
26 Sương mù trắng mờ ảo bao bọc lấy trang viên của ông bà Brown. Mọi người đều ngại ra ngoài vào lúc thời tiết có chuyển biến xấu nên trang viên màu trắng đẹp đơn sơ của ông bà hôm nay đông đúc người hơn thường lệ.
27 Từng giọt nước mắt trong suốt như pha lê lăn dài trên gò má trắng bóc của nó, ánh mắt vừa yêu thương vừa giận hờn mang theo chút hối hận vương lại trên bên má đỏ lựng của Vương Tuấn Khải.
28 Ánh chiều tà tím đỏ bao trùm một màu u buồn lên thành phố Trùng Khánh. Một chàng trai cao dong dỏng đứng giữa cây cầu rộng lớn, chăm chú nhìn dòng nước chảy xiết dưới chân.
29 - Tôi muốn thương lượng với cậu. - Phu nhân Lưu lạnh lùng nhìn Vương Tuấn Khải bị trói chặt trên nền nhà. Cậu cắn răng, cố không bật tiếng khóc khi những sợi dây thừng thi nhau thít chặt vào người cậu.