Cô Dâu Mười Chín Tuổi Chương 26: Chương 25
Chương trước: Chương 25: Chương 24
Cô nhìn trộm nhìn Trần Tấn Nhiên một chút, thấy anh khóe môi của anh từ đầu đến cuối đều mang theo nụ cười lạnh nhạt, trong con ngươi cũng mơ hồ có chút sáng lên. Ương Ương thoáng thở phào một cái, cầm tay anh chặt hơn.
Cảm giác được hành động mờ ám của cô, Trần Tấn Nhiên nghiêng đầu khẽ liếc nhìn lại cô một cái, khóe môi chỉ khẽ nhúc nhích một chút.
Giữa buổi tiệc, bọn họ liền cáo từ về nhà, ở trên xe, Ương Ương phải nhẫn nhịn lại đến mấy lần, mới gắt gao kềm chế được sự nghi vấn này của mình. Nhưng nhưng thật ra là cô thật sự rất muốn thử hỏi dò cũng không ngốc một câu, hỏi thăm xem anh có đình chỉ công việc tìm kiếm Y Lan hay không.
Thật ra thì Ương Ương cũng không ngốc một chút nào hết. Cô hiểu rất rõ ràng một điều, không nói ra, không có nghĩa là không tồn tại.
Hàng ngày ngoại trừ thời gian đi làm tan việc, thời gian còn lại Trần Tấn Nhiên cũng đều ở nhà. Thân thể của Ương Ương cũng đã hồi phục, ông chủ của cô cũng đã mấy lần gọi điện thoại tới thúc giục, mà cô cũng không muốn cứ ở nhà chơi bời lêu lổng như vậy nữa, liền đi làm.
Ương Ương cũng đã từng gặp lại Tư Dận mấy lần. Thỉnh thoảng Tư Dận lại mang bạn gái mới tới nơi này, lúc mới đầu Ương Ương còn là hi hi ha ha nói chuyện cười giỡn với anh. Nhưng rồi thấy anh trở nên lạnh nhạt, dường như đã thay đổi thành một người khác, cho nên dần dần cô cũng không còn nói tìm lời nói chuyện với anh nữa.
Bạn gái của anh chuoj hình xong, Tư Dận liền trực tiếp đưa người con gái kia rời đi ngay. Ương Ương cũng không để ý, chỉ cảm thấy có chút hơi buồn bã. Nhìn thời gian đã sắp đến lúc tan việc rồi, cô nhanh chóng thu dọn công việc, chờ Trần Tấn Nhiên tới đón cô.
Mọi nhân viên khác ở trong phòng làm việc đều đã lục tục rời đi. Bầu trời cũng dần dần trở nên tối đen, nhưng vẫn chưa thấy xe của Trần Tấn Nhiên tới.
Ương Ương không khỏi có chút sốt ruột, cô cầm điện thoại di động muốn gọi cho Trần Tấn Nhiên, nhưng lại lo lắng anh đang bận công việc. Cô sợ mình gọi điện thoại cho anh lại sợ sẽ bị làm trễ nải công việc của anh.
Thật ra thì trước đây cũng đã từng xảy ra tình huống thế này. Trần Tấn Nhiên làm thêm giờ hoặc là tạm thời có chuyện, anh cũng sẽ thông báo cho cô, để cho cô gọi xe trở về trước, hoặc là trực tiếp gọi tài xế nhà tới đón cô. Nhưng mà lần này, không hiểu sao ngay cả một chút thông tin ngắn ngủi, anh cũng không nhắn lại cho cô biết, thực sự đã làm cho Ương Ương cảm thấy có chút buồn bực.
Ương Ương mở laptop ra, tùy ý lên mạng một chút. Nhưng cô lại cảm thấy việc chơi mấy cái trò chơi nhỏ kia không chút thú vị, liền đứng dậy đi lại. Đi tới đi lui ra vào cửa ngóng cũng đã đến năm lần, trên đường cũng đã tràn ngập ánh sáng rực rỡ của những ngọn đèn, nhưng vẫn không thấy Trần Tấn Nhiên đau cả. Cô muốn đi, nhưng lại lo rằng, cô vừa đi thì Trần Tấn Nhiên lại đến, như vây chẳng phải là anh sẽ mất công hay sao? Cho nên cô lại tiếp tục chơi cái trò chơi chán đến chết kia.
Lại qua nửa giờ nữa, rốt cuộc Ương Ương đã không thể nào kiềm chế được nữa, liền bấm dãy số điện thoại di động của Trần Tấn Nhiên. Tiếng chuông điện thoại đô đô vang lên, sau mấy hồi chuông, đột nhiên cúp luôn. Ương Ương nghĩ thầm, chắc anh sẽ gọi điện thoại trở lại cho cô.
Ương Ương liền siết chặt chiếc điện thoại di động, ngồi đợi ở chỗ đó.
Đợi được một lúc lâu, năm phút đồng hồ trôi qua, nhưng vẫn không hề thấy anh gọi điện thoại trở lại cho cô? Điện thoại di động vẫn như cũ, yên tĩnh một mảnh! Ương Ương cảm thấy dường như trong chuyện này có cái gì không đúng, cô lại tiếp tục bấm lại dãy số điện thoại của Trần Tấn Nhiên một lần nữa.
Bên kia không phải là tiếng chuông điện thoại kêu đô đô nữa, mà trực tiếp có một giọng nói của phụ nữ truyền đến: "Thật xin lỗi, số điện thoại mà ngài đã gọi hiện tại đã tắt máy, sorry..."
Ương Ương cúp điện trong lòng đầy sự ngỡ ngàng. Suy nghĩ một chút, cô gọi điện thoại cho anh trợ lý kề cận của anh. Số điện thoại này là do Trần Tấn Nhiên đã lưu lại trong máy điện thoại cho cô, nói là phòng trừ thỉnh thoảng lúc nào có việc cần thiết thì gọi.
Ương Ương không nghĩ tới đến hiện tại lại có tác dụng trong tình huống này.
Điện thoại tiếp thông, Ương Ương báo tên họ, liền mở miệng hỏi thăm: "Hôm nay Tấn Nhiên phải ở lại làm thêm giờ sao? Điện thoại di động của anh ấy lại tắt máy, tôi không thể nào gọi điện được cho anh ấy..."
"Hôm nay Tổng Giám đốc Trần mới 4 giờ đã tan việc..."
"A, hóa ra như vậy saoa..."
"Vậy tối nay anh ấy có buổi xã giao nào không?"
"Không có! Tối nay Tổng Giám đốc Trần không có xã giao, cho nên mới 4 giờ đã tan việc rồi! Sao vậy? Tổng Giám đốc Trần chưa về nhà sao?"
"A, có lẽ là anh ấy đang cùng ở chung một chỗ nào đó với bạn bè rồi!" Ương Ương nhếch nhếch khóe miệng, cô ứng đối lung tung lại mấy câu, khách sáo cám ơn người trợ lý của anh đã ân cần quan tâm. Cô cúp điện thoại, đi ra ngồi ở trên chiếc ghế da xoay...
Mũi chân di di trên mặt đất một chút, lắc lư qua lại chiếc ghế xoay chừng vài lần, Ương Ương cầm chặt điện thoại di động, nhìn trên màn hình lúc này vẫn đang liên tục gọi tới gọi lui vào máy điện thoại của người đàn ông đê tiện kia, cô cảm thấy trong lòng từng hồi từng hồi hoảng hốt.
Có lẽ là điện thoại của anh không còn điện nữa rồi, cho nên mới đột nhiên bị cắt đứt liên lạc sau đó thành ra tắt máy, hoặc giả anh thật sự đang ở chung một chỗ cùng với bạn bè chăng?
Ương Ương nghĩ đến cái lần cô say rượu trở lại, anh chính là đang uống rượu cùng với mấy người bạn của mình, uống mãi đến tận nửa đêm. Cô thầm nhớ lại những ngày qua Trần Tấn Nhiên suốt cả ngày đều ở trong

Xem tiếp: Chương 27: Chương 26