81 Bàn tay muốn chỉ về phía Chu Oánh, lại bị Cố Học Võ nắm chặt, dìu cô xoay một vòng, thoắt cái hai người di chuyển tới bên rìa sàn nhảy. “Tôi tuyệt không sẽ cho em cơ hội trở lại bên tên tiểu bạch kiểm đó.
82 “Cố Học Võ, anh có biết anh đang nói gì không? Anh có biết tôi là ai không? Tôi là Kiều Tâm Uyển đấy! Người mà anh ghét nhất đấy. Không phải anh rất ghét tôi sao? Anh nói anh thích tôi? ““Ghét em? Đúng vậy.
83 Sự quan tâm của anh cũng chỉ làm cho Kiều Tâm Uyển trợn mắt: “Còn không phải là do anh?”Nếu không phải anh cứ quấn lấy cô làm đi làm lại thì bây giờ cô có khó chịu như vậy không? Chân thì mềm nhũn, cơ thể cũng từng hồi khó chịu.
84 Sự việc không phải như em nghĩ, sao lúc nào cũng muốn lôi người khác vào?”Người khác? Chu Oánh là người khác sao? Chu Oánh chính là cái gai trong lòng cô.
85 “Tâm Uyển?” Kiều mẹ liếc nhìn con gái, vẻ mặt hơi lo âu: “Này, này rốt cuộc là có chuyện gì vậy hả? Hôm qua không phải Học Võ nói muốn tái hợp với con à.
86 Kiều Tâm Uyển ngồi trong phòng làm việc, tuy rằng trong lòng đã có quyết định nhưng cô lại do dự. Nghĩ muốn đi cũng phải giải quyết xong xuôi công việc nên cô đành phải vào công ty, bàn giao một số việc.
87 “Anh thích em. ”Lời nói của anh làm cho Kiều Tâm Uyển bất động, cả người cứng đờ không nhúc nhích. Phía sau là bờ ngực vững chãi của Cố Học Vũ, phía trước là một màu trời xanh.
88 Vì mục đích gì? Anh còn có thể có mục đích gì nữa?“Vì con gái. ” Kiều Tâm Uyển nhướng mày, lời nói đánh thẳng vào nội tâm anh: “Vì muốn đưa con gái về nhà, cho con gái một gia đình đầy đủ.
89 “Không đủ. ” Tay của Kiều Tâm Uyển rất đau, cô trừng mắt với Cố Học Võ, nếu như cô đau một lần, vậy sẽ phải làm cho Cố Học Võ đau gấp ba lần: “Cố Học Võ, anh là ba của Bối Nhi sao, anh đã từng cố gắng làm nghĩa vụ của người cha chưa? Anh thích tôi, tôi cầu xin anh thích tôi sao? Thích làm chồng của tôi lắm sao, nếu mỗi quyết định của tôi đều nhảy vào can thiệp, vậy thì tôi có cần phải sống nữa không?”Sự kiêu căng của cô rõ ràng như vậy, nỗi hận của cô sâu như vậy, sự tàn nhẫn của cô nhiều đến như vậy.
90 Kiều Tâm Uyển thật không ngờ Bối Nhi lại biến mất ngay trước mắt mình, lòng cô hoàn toàn rối loạn, nhân viên kia rót cho cô ly nước giúp cô tỉnh táo lại.
91 Vẻ mặt thư thái, trong mắt Cố Học Võ có vài phần đùa cợt: “Ban nãy, em sợ lắm sao?”“Đi chết đi. ” Kiều Tâm Uyển tức giận, rốt cuộc nhịn không được giơ chân đá vào người Cố Học Võ.
92 “Cố Học Võ. ” Kiều Tâm Uyển thật đúng là không biết Cố Học Võ cũng có một mặt vô lại như vậy: “Tôi đâu phải muốn tới đây, là anh mang tôi đến mà. ”“Đúng vậy.
93 Hừ lạnh một tiếng, trên mặt cô hiện lên vài phần phản đối: “Tôi có thể không đồng ý sao? Chúng ta đều đã ở trong này. Anh muốn thế nào còn không phải tùy anh.
94 Sắc mặt Kiều Tâm Uyển không được tốt, môi bậm lại thành một đường thẳng, muốn tránh khỏi tay của Cố Học Võ nhưng không được, cô ngẩng đầu trừng mắt nhìn Cố Học Võ.
95 Động tác làm cá của Cố Học Võ rất gọn gàng, nhanh chóng. Thoáng cái hai con cá đã được làm xong. Nhìn thấy Kiều Tâm Uyển vẫn ở bên cạnh nhìn, anh hơi hơi nhăn mày.
96 “Áo tắm. ” Cố Học Võ chỉ chỉ lên giường, nơi đó có một bộ áo tắm một mảnh màu đỏ. Cô có chút bất ngờ, quay sang nhìn anh. “Ở đâu ra?” Mới hỏi xong, liền nghĩ đến, lần trước Cố Học Võ đã nói, trong phòng này có áo tắm.
97 “Cầu nguyện. ” Kiều Tâm Uyển buông tay ra, đối diện với Cố Học Võ: “Chưa từng nghe thấy sao? Mỗi khi sao băng rơi là có thể ột điều ước. ”“À?” Cố Học Võ không tin nhìn Kiều Tâm Uyển: “Vậy em ước gì?”“Điều ước không thể nói ra, nói ra sẽ không linh nghiệm.
98 Kiều Tâm Uyển không tin, nhưng cô vẫn dùng tốc độ nhanh nhất nhảy xuống giường, đánh răng rửa mặt. Lúc ra khỏi phòng, trên bàn cơm đã có hai chén cháo nóng hổi bốc khói nghi ngút.
99 “Sắp rồi. ” Cố Học Võ híp mắt nhìn sự mất tự nhiên trên mặt Kiều Tâm Uyển, rồi nắm tay cô: “Ban nãy em mơ thấy anh?”“Hả?” Kiều Tâm Uyển ngẩn người, theo trực giác lại lắc đầu phủ nhận: “Không có, ai mơ thấy anh?”“Em gọi tên anh.
100 Cấp tốc rời giường, cô vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, lúc đi ra liền nhìn thấy một bộ đồ được đặt trên sofa. Áo sơmi đen, quần dài trắng, kèm theo một đôi giày trắng, phía trên còn có một cái áo khoác trắng.