141 "A". Người tới không có bất kỳ chuẩn bị nên bị Tiểu Tiểu va chạm, cả người lảo đảo một bước, suýt nữa ngã xuống. Còn chưa phản ứng kịp, Tiểu Tiểu đã bó tay luống cuống đứng tại chỗ, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú đỏ bừng.
142 Gió nhẹ thổi qua tóc mai, cảm thấy có chút ngứa. Đưa tay tùy ý nắm một vài sợi tóc, trong mắt Âu Y Tuyết cói chút cay cay. Anh thích tóc cô, cho nên bắt cô không được cắt đi.
143 Sau khi do dự thật lâu anh đẩy cửa ra, trước mặt chỉ có bóng đêm và sự yên tĩnh đến ngộp thở. Sau đó anh ta lại cho rằng có thể cô đang nằm trên giường khóc một mình, trong lòng anh lại nhói đau.
144 Lục Bình Và Mạc Dũng nhìn nhau hai người đã cùng chung một ý nghĩ. Trong lúc hai người đang định đi lên lầu thì cửa có một lực lớn gõ vang dội. “Ai lại đến trễ thế này?”.
145 Tuy nói Mạc Dĩ Trạch khiến Âu Y Tuyết ở sinh đứa bé ở tại Mạc gia, chỉ là ngoài ra còn có một người cũng theo đó chuyển vào Mạc gia, đó chính là anh! Nói chuyển vào cũng giống như không, bởi vì anh không có mang bất kỳ hành lý, hơn nữa còn là 5h30 chiều đến Mạc gia sau đó mười hai giờ khuya sẽ rời đi.
146 Sau khi cô nói xong một câu, nụ cười trên mặt Mạc Dĩ Trạch lập tức cứng đờ, con ngươi hiện lên sự lo lắng. Mà Bùi Nhiên ở trong ngực anh không chú ý đến sự chuyển biến của anh, chỉ chuyển tầm mắt người bên cạnh Lục Bình.
147 Giờ phút này cô không biết miêu tả tâm trạng của mình thế nào, nhưng có một chút có thể nói là do buổi nói chuyện với Mạc Dĩ Trạch, cô cảm giác như mình bay bổng trên mây, trong lòng tràn đầy cảm giác hạnh phúc, đó là một loại cảm giác trước nay chưa từng có….
148 Nghe Âu Y Tuyết nói xong câu nói kia, trong lòng Mạc Dĩ Trạch vô cùng đau khổ nhưng vẫn cứng rắn rời đi. Khi đi ngang qua người Âu Y Tuyết anh chỉ nhìn cô bằng ánh mắt đau lòng sau đó quyết tâm bước đi.
149 Bởi vì câu nói của Lục Bình , Âu Y Tuyết ngẩn ra. Cô kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt đau thương của Lục Bình thật lâu. Thấy cô rốt cuộc cũng có phản ứng, trong lòng Lục Bình thầm thở dài, ngay sau đó lại nói: “Tên nhóc đó mấy ngày nay ngày nào cũng ở tới mười hai giờ đêm mới rời đi, trước mắt thì nói là thảo luận chuyện kết hôn, nhưng ai cũng biết là nó không muốn xa con”.
150 Thời gian thấm thoát, năm tháng như thoi đưa. Một cái chớp mắt, hơn một năm đã trôi qua, chưa tới một tuần nữa là sinh nhật hai mươi tuổi của Âu Y Tuyết.
151 Ngày hôm đó, vốn tưởng rằng đúng như lời cô nói, vì cùng Trần Di đi dạo một ngày nên mới có thể mệt mỏi như vậy. Nhưng không nghĩ tới liên tiếp mấy ngày, dáng vẻ của cô đều là mệt mỏi, hơn nữa mỗi ngày đều là đi sớm về trễ, không chỉ thế cử chỉ của cô cũng càng ngày càng quái dị.
152 "Cô là phụ nữ thông minh". Tin tưởng hiểu ý tứ của anh. Mạc Dĩ Trạch nhàn nhạt thoáng nhìn Lisa bởi vì cử động của anh mà kinh hãi thần sắc, nói tiếp: "Cầm chi phiếu, từ nay về sau giới hạn của chúng ta liền vạch rõ rồi".
153 Bởi vì không muốn để cho bản thân có gì nuối tiếc, Âu Y Tuyết quyết định học lại cấp hai, sau đó học lên nữa. Nhưng có quá nhiều thứ đã quên, nên Trần Di vì giúp cô đã xung phong đi tìm cho cô một vị gia sư.
154 Vào một buổi chiều, Quý Đằng Viễn đang giúp cô ôn lại những kiến thức cũ. Ngoài việc học, hai người không nói gì khác. “Anh lái xe đưa em về”. Gần năm giờ, khi Quý Đằng Viễn dạy Âu Y Tuyết xong, thấy cô đang thu dọn sách vở, anh đề nghị.
155 Từng món ăn được chế biến xinh đẹp hoàn mỹ, có đầy đủ sắc hương vị được trải trên tấm khăn màu trắng trên bàn dài, chỉ là đối mặt với bữa tối như thế mà không ai động đũa.
156 Mạc Dĩ Trạch đột nhiên rời đi lập tức khiến Âu Y Tuyết trong lòng ngẩn ra. Nhìn bóng dáng thon dài cô đơn biến mất tại đầu cầu thang trong con ngươi như nước tràn đầy đau thương.
157 Năm đó mẹ cùng Âu Thiên đúng là mến nhau đấy! Mặc dù biết rõ ông ấy đã có một vị hôn thê do gia đình chọn cho, nhưng bà vẫn là thấy việc nghĩa không chùn bước đi theo ông ấy.
158 Khải Tát Đế Quốc, phòng làm việc của tổng giám đốc --Từ nhà đến phòng làm việc đã được hai tiếng, nhưng trong hai giờ ở tại đây anh cũng không có giống như lúc trước, nhanh chóng liên tiếp triển khai công việc phức tạp, mà là ngồi ở cửa sổ sát đất cúi xuống trước nhìn dưới chân suy nghĩ xa xôi.
159 Trong lúc Âu Y Tuyết và Quý Đằng Viễn bước đến một nhà hàng cách đó không xa, một chiếc xe Bez phiên bản dài vọt tới dừng trước mặt họ, hai người bất ngờ dừng lại bước chân.
160 Trực giác muốn trả lời vấn đề của anh, nhưng trong đầu lại hiện ra anh không để ý đến ý nguyện của cô, cảnh tượng cuồng dã chạy nước rút trên người cô.