Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Cinderella Thời Hiện Đại

Thể loại: Truyện Teen
Số chương: 108
Chương mới nhất: Chương 109
Cập nhật cuối: 9 năm trước
Dương Mỹ Nguyệt Hương (Cinderella): một cô gái không có gì đặc biệt, không xinh đẹp, không nổi bật, học hành bình thường, tính cách khá trầm và ít nói chuyện.

Danh sách chương Cinderella Thời Hiện Đại


Chương 21

21 Nó bây giờ trông hoàn toàn khác hẳn với Dương Mỹ Nguyệt Hương mà hắn biết……sau khi tẩy bỏ lớp hóa trang thì khuôn mặt chân phương của nó đã hiện hữu trước mắt hắn……đúng như những gì hắn thường tưởng tượng, nó thật sự rất dễ thương, nhìn nó ngủ giống như nàng công chúa ngủ trong rừng vậy, xinh đẹp và bình yên……Hắn thực sự muốn nó mãi thế này, hắn không thích nó cứ phải che dấu bản thân sau khuôn mặt xấu xí kia………với nó, sống thật với bản thân khó đến thế sao????????…………………………Đêm đó nó ngủ rất say……nó chưa từng ngủ một giấc ngủ nào sâu và say đến như thế………“bố!!!! bố ơi!!!!!”_ nó chạy theo bóng dáng một người đàn ông đang đi phía đằng xa……Nghe tiếng gọi, người đó quay lại nhìn nó nở một nụ cười nhân hậu……nó ào tới ôm lấy ông, vẫn điệu bộ xoa đầu ấy ông nhẹ nhàng nói:“cún bông của bố sao lại đến đây???????”“con nhớ bố quá!!!!!!!”_ nó khóc nức lên ôm chặt lấy người bố hiền hậu của mình……“bố cũng nhớ cún bông nhiều lắm!!!!!!”_ ông bế bổng nó lên xoay xoay mấy vòng và nói: “cún bông có nghe lời bố sống tốt không???????”“dạ con…………”_ nó xịu mặt không biết trả lời bố nó như thế nào nữa……nó đâu có nghe lời, nó chơi bời chác táng thế cơ mà, thậm chí nó còn là dân giang hồ nữa………bố nó sẽ giận lắm nếu như biết được những điều này……Bố nó ôm nó vào lòng xoa đầu nó nhẹ nhàng nói:“con có biết tứ diệp thảo mang lại may mắn không cún bông??????”“dạ có!!!!!!!”_ nó gật đầu trả lời rồi ngước nhìn bố nó: “nhưng sao bố lại hỏi con vậy???????”“tặng con!!!!!!!”_ bố nó chìa ra trước mặt nó một lá tam diệp thảo cười nói: “nhận lấy đi!!!!!!!!”“nhưng là cỏ ba lá mà bố!!!!!!!”_ nó ngây ngô nói……Rồi cánh cỏ ba lá biến thành một chiếc vòng cổ thật lung linh……nó chưa từng thấy một chiếc vòng cổ nào đẹp như vậy……trong đầu nó thậm chí hoàn toàn chưa nghĩ ra được hình ảnh đẹp đến vậy………“con hãy đi tìm lấy cánh thứ tư cho nó nhé??????”_ bố nó xoa đầu nó và nói tiếp: “hãy sống thực với chính mình, tin tưởng bản thân để có thể tìm được hạnh phúc của mình con à!!!!!!!”“………….


Loading...

Chương 22

22 “Ares!!!!!!!”_ nó gọi……“tao đây!!!!!!”_ Ares tiến lại gần phía nó……“Sag!!!!!!!!”“tao đây!!!!!!”_ Sag bước lên……“Aph!!!!!!!”“tao đây!!!!!!”_ Aph bước tới đứng ngang với Sag……“Hes!!!!!!!”“tao đây!!!!!”_ Hes lại bước ra……“Hmer!!!!!!”“tao đây!!!!”_ đến lượt Hmer……“Hep!!!!!!!”“tao đây!!!!!”_ rồi đến Hep……6 trong 12 người lãnh đạo của Hell lần lượt bước ra trình diện trước mặt nó với vẻ lo lắng……“tao từng nói rằng không cho bất cứ một đứa nào đến Hải Phòng làm loạn!!!!!! bọn mày nhớ chứ??????”_ nó nhìn 6 con người đang đứng trước mặt và nói……“nhớ!!!!!!!!”_ Ares gật đầu trả lời……“bọn mày cũng nhớ chứ???????”_ nó nhìn đám còn lại hỏi……Chẳng đứa nào dám lên tiếng chỉ gật đầu ra hiệu rằng nhớ……“nếu nhớ thì sao lại để xảy ra chuyện này?????”_ nó gằn giọng lên: “Ares!!!! Mày giải thích thế nào đây?????? Việc quản lý đàn em tao giao hết cho bọn mày!!!!!!! giải thích đi!!!!!!!!”Dường như không ai trả lời được câu hỏi của nó……nó biết trước là sẽ thế này mà………nhếch mép cười nó nói:“chắc tao phải tới Hải Phòng một chuyến rồi!!!!!!!!!”“tao và Hera sẽ đi cùng mày!!!!!!!”_ Ze lên tiếng nói……“khỏi!!!!!!!”_ nó gạt phắt nói: “mình tao được rồi!!!!!!!”“nhưng………”_ Hera xanh mặt nhìn nó ngập ngừng……nó đang bị thương thế kia sao có thể đi gặp bọn chúng cơ chứ??????……“ra ngoài hết đi!!!!!!!”_ nó quay mặt ra chỗ khác và nói như ra lệnh: “tao cần yên tĩnh!!!!!!!!”Chẳng ai còn dám nói câu nào nữa lủi thủi đi ra ngoài……nhưng tự nhiên Hmer khựng lại đứng nhìn nó như muốn nói gì đó………có điều nhìn nó thì cậu lại chẳng dám lên tiếng………“còn chuyện gì nữa???????”_ nó quay lại nhìn thấy Hmer vẫn đứng đó thì nhíu mày hỏi: “tao nói rằng ra ngoài hết cơ mà???????”“nó vẫn đang đợi mày để đi học cùng đấy!!!!!!!!”_ Hmer nói đúng một câu rồi bước nhanh ra khỏi phòng………“nó” mà Hmer nhắc đến chắc là hắn rồi……nhưng Hmer nhắc thì nó mới nhớ rằng hôm nay là thứ bảy, vẫn phải đi học……nhìn đồng hồ thì mới 4h sáng, tự nhiên nó nghĩ tới những việc mình phải làm trong cái nhà kia và nó cảm thấy mệt mỏi……từ trước tới nay nó chưa bao giờ có cảm giác này, trong lòng cứ bức bối khó chịu……nụ cười của hắn làm nó có cảm giác tội lỗi, sao hắn lại giống bố nó đến vậy chứ??????? Chưa từng nghĩ nó sẽ gặp một con người có nụ cười hiền và tươi sáng giống người bố đã khuất của mình………nhìn hắn nó lại cảm thấy khó chịu trong lòng, nó cảm thấy mình đã sai ở đâu đó……cảm giác sai trái cứ vây lấy nó khiến nó không còn suy nghĩ được gì nữa………“trở lại là Hương chưa???????”_ tiếng của Dương lần nữa kéo nó về thực tại………“rồi!!!!!!!”_ nó bật cười chỉ xuống ghế và nói: “anh ngồi xuống đi!!!!!!!”“em lại mơ thấy bác à??????”_ Dương ngồi xuống và nhìn nó hỏi: “anh nghe Minh kể lúc mê man em cứ gọi bố!!!!!!!”“…………”_ nó không nói gì cả……ánh mắt nó tự dưng đượm buồn……Dương biết nó buồn……khi trở lại với con người thật nó vẫn thường như thế, ánh mắt cứ luôn luôn buồn……có lẽ chính vì muốn quên đi những điều đau buồn nên nó mới phải hóa trang……nó tự biến mình thành hai con người khác nhau thể hiện hai tính cách khác nhau của nó……nó đè nén chính con người thật vào sâu tận cuối của tâm hồn mình………nhưng chỉ trong hơn một tháng nay thôi Dương đã nhìn thấy con người thật của nó xuất hiện, nó tức giận một cách vô thức nhưng lại không phải của Hades, nụ cười ngây thơ ngày trước cũng đã xuất hiện thấp thoáng khi nó và anh gặp nhau nói chuyện về cái tên đang theo đuôi nó………chỉ có nước mắt là anh chưa gặp lại, con người của nó ngày trước hay cười cũng hay khóc, mà khóc thì rất dai………nhưng giờ anh thấy cái ánh mắt buồn của nó ngày người bố thân yêu của nó mất đi, anh cảm thấy hình như nó đang trở lại với thời kì đầu của Hades, trở về những ngày đầu tiên khai sinh là con người tàn bạo Hades………“bố bảo em phải sống thật tốt!!!!!!!!”_ nó cúi gằm mặt xuống, tay phải bấu chặt vào chiếc chăn dày như cố kìm nén cảm xúc và nói: “phải sống thật với chính mình!!!!!! Phải biết tin tưởng vào bản thân!!!!!!!”“………….


Chương 23

23 “cậu nhóc đó đi rồi!!!!!!!”_ Nhi đứng bên cửa sổ và nói: “em chuẩn bị đi!!!!!!!!!”“ừ!!!!!!!”_ nó gật đầu rồi đi vào phòng tắm……nó muốn mình thực sự tỉnh táo để đối phó với những gì sắp xảy ra………Rồi Dương lấy xe chở nó về nhà……đứng trước cửa nhà nó thở hắt ra một cái nhìn Dương nói:“anh đợi ở ngoài này nhé!!!!!!! Có gì ồn ào cũng đừng vào!!!!!!!!”“anh biết rồi!!!!!!!”_ Dương hiểu ý gật đầu nói: “em vào đi!!!!!!”Nó mở cổng bước vào nhà, từ nay căn nhà này sẽ không yên tĩnh như thế này được nữa……mở cánh cửa gỗ nó chẳng thấy ai cả, cũng đúng thôi, sớm thế này thì ba mẹ con nhà kia làm gì đã dậy……nếu ba người đó nhìn thấy nó như thế này thì sẽ phản ứng thế nào nhỉ???????………Chẳng thèm suy nghĩ nhiều, nó đi thẳng lên căn phòng của nó ở gác mái và thay quần áo, soạn sách vở……ngồi yên trên giường một lúc, nó nghĩ lại những gì nó đã làm suốt thời gian qua……chưa một giây một phút nào nó quên những gì con Trân và bà mẹ ghẻ đã làm với mình, suốt 7 năm qua nó đã chịu rất nhiều khổ cực, nó làm theo mọi yêu cầu hạch sách của mẹ con họ mà không một thái độ phản kháng nào……nó có thể ngủ rất ít, chỉ có 2 tiếng một ngày nhưng lại có thể làm được rất nhiều thứ……có lẽ nó nên cảm ơn những gì họ đã làm với nó chăng??????? Nó phải cảm ơn họ vì họ đã tạo ra một Dương Mỹ Nguyệt Hương không sợ trời không sợ đất ngày này………và bắt đầu từ hôm nay nó sẽ trả lại cho họ tất cả những gì họ đã làm với nó……nó sẽ lấy lại những thứ vốn dĩ thuộc về nó bằng bất cứ giá nào……Một số tiếng động vang lên dưới nhà……nó nhìn đồng hồ, đúng 6h30’……nhếch mép cười một cái nó lật đật đi xuống nhà……đúng như những gì nó đoán, vừa nhìn thấy nó thôi là ba mẹ con bà Thuyên đều trợn tròn mắt……Chi ngay lập tức chạy tới chỗ nó hỏi han:“chị làm sao thế này?????? Chân tay sao lại……”“Chi yên lặng đi!!!!!!!”_ nó gạt tay Chi ra và nói: “tôi đi học trước đây!!!!!”Chi ngạc nhiên trước thái độ của nó, cả ngoại hình của nó nữa, lớp hóa trang hàng ngày đâu mất rồi??????? chẳng lẽ…….


Chương 24

24 Nhỏ Trân thì khỏi nói rồi, vừa đau vừa tức……lần đầu tiên nhỏ nhìn thấy một Prince đáng sợ đến như vậy, nhưng tại sao Prince lại bảo vệ con nhỏ Cinderella chứ?????? Chẳng lẽ………!!!!!!! không thể nào……Prince lại có tình cảm với con nhỏ xấu xí đó ư??????? ……ánh mắt nhỏ rực lên sự tức giận vô cực……nhỏ nhớ lại ngày hôm qua, đúng sinh nhật của Prince, nhỏ nhìn thấy Prince đi với nó, và lại còn nắm tay nó nữa……vậy ra không phải Hân đang theo đuổi Prince mà chính là nó, con nhỏ Cinderella đáng ghét!!!!!!!!! ……mà thế vẫn chưa hết, tại sao Chiến cũng đứng ra bảo vệ nó?????? Chẳng lẽ anh ta cũng thích nó ư????? Nó là cái gì mà được nhiều người quan tâm như thế chứ???????Sự im lặng của Trân khiến cho nhiều người phải sợ……Hân đứng dậy tiến lại phía nhỏ và nói:“Trịnh Huyền Bảo Trân!!!!!!”“……………!!!!!!!”_ Trân nhíu mày nhìn Hân khó chịu……“đáng đời cô lắm!!!!!!!!!”_ Hân nói đúng một câu duy nhất rồi cười vang bỏ ra khỏi lớp……Sự tức giận thực sự bùng nổ……AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAACon Trân dùng chân đạp đổ những chiếc bàn xung quanh cho hả cơn giận……tất cả mọi người giật bắn của mình vội vàng rút khỏi lớp……Chỉ duy nhất một người ngồi yên lặng chứng kiến mọi chuyện mà không hành động gì, đó chính là chị gái của hắn Ngô Hoàng Ánh Ngọc……cô đã tìm thấy niềm vui vì gặp được một câu truyện thực sự thú vị……câu truyện này khiến cho trí tò mò của Ngọc trỗi dậy, cô không muốn mình là người ngoài cuộc chút nào trong khi em trai cô lại là một trong những nhân vật chính……nụ cười nửa miệng đáng sợ của Ngô Hoàng Ánh Ngọc đã xuất hiện trên khóe môi xinh đẹp kia……“Cinderella!!!!! Mày sẽ biết tay tao!!!!!!!!”_ con Trân rít lên từng tiếng……nhỏ dường như không chú ý đến sự hiện diện của Ngọc ở trong lớp mà vẫn tự nhiên nói: “muốn cướp Prince của tao ư????? Đừng hòng!!!!!!!”“chà!!!!!!!!!”_ Ngọc nhếch mép cười lên tiếng nói: “chị không chấp nhận cô em dâu không biết điều như em đâu!!!!!!!”“ơ?????”_ Trân giật bắn khi nhận ra Ngọc vẫn đang ngồi trong lớp: “chị……chị Ngọc……em……em……”“chị đáng sợ đến thế sao???????”_ Ngọc vẫn bình thản nghiêng đầu hỏi nhỏ Trân với vẻ thắc mắc: “đáng sợ đến mức khiến em không nói được thành lời ư???????”“dạ không……không phải……”_ Trân vẫn ấp úng……Ngọc lắc đầu rồi bỏ ra khỏi lớp……con Trân thực sự không bằng một góc của nó, có thể mới gặp thôi nhưng riêng những lời nói cử chỉ của nó đều khiến Ngọc đưa ra một nhận xét chính xác, chỉ hai từ thôi “hoàn hảo”Nhỏ Trân đứng lặng người ở trong lớp……Ngọc là một người chị gái mà nhỏ vô cùng ngưỡng mộ, cả tài năng lẫn sắc đẹp đều thực sự hoàn hảo……có thể nói Ngọc là người duy nhất mà nhỏ Trân chấp nhận mình thua………………………………………Khu vườn phía sau trường……“ăn bánh ngọt nhé????????”_ Nhi chìa ra trước mặt nó hai gói bánh ngọt và hỏi: “trong canteen chỉ có loại này thôi!!!!!!!!”“cũng được!!!!!!!”_ nó nhận lấy rồi bóc ra ăn ngon lành……Yên lặng nhìn nó ăn một lúc Nhi lên tiếng nói:“chị thấy cậu ta cũng được đấy!!!!!!!!”“ai?????”_ nó hỏi lại……“thì tên nhóc Prince ấy!!!!!!!”_ Nhi bó tay đành nói lại: “chị thấy cậu ta được đấy!!!!!!”“muốn gì chị nói thẳng ra đi!!!!!!!”_ nó lặng lẽ ngồi dựa vào gốc cây nói: “đừng rào trước đón sau với em!!!!!!!!!”“Ok!!!!! Chị muốn em cặp với cậu ta!!!!!!!”_ Nhi gật đầu nói thẳng vào vấn đề luôn……“em biết chị muốn gì rồi!!!!!!!!”_ nó bật cười nói: “tính lợi dụng cậu ta để chọc cho con Trân tức điên lên chứ gì!!!!!!!!!”“không đơn giản vậy đâu!!!!!!!!”_ Nhi lắc đầu nói: “với gia thế của cậu ta bây giờ thì thực sự có ích cho em đấy!!!!!!! ý chị muốn nói đến sau này!!!!!!!”“không cần cậu ta em cũng thừa sức làm được!!!!!!!!!”_ nó nhếch mép cười nhìn lên trời nói……“có chắc là thế không??????”_ Nhi nhíu mày nhìn nó hỏi với vẻ nghi ngờ: “chị cảm thấy có gì đó không ổn!!!!!!!!”“vẫn phải cậy vào Ngô Khương!!!!!!!!”_ nó cười nhìn thẳng vào mắt Nhi nói: “nhưng không phải cậu ta mà là người có quyền lực hơn cậu ta cơ!!!!!!!”“………………”_ Nhi tròn mắt nhìn nó……người có quyền lực hơn cả vị giám đốc trẻ tuổi của tập đoàn Ngô Khương ư?????? Chẳng lẽ……!!!!!!……nó định làm cái quái gì thế này???????“yên tâm đi!!!!!!!”_ nó vươn vai ngả người nằm xuống và nói: “mọi chuyện vẫn sẽ đi đúng theo hướng của nó!!!!!!!”Nhi cũng không thể nói gì được……đành lặng yên mà theo dõi bước đi của nó mà thôi……nhưng cô cảm thấy nó có một cái gì đó khác lạ……thái độ của nó với tên nhóc Prince thực sự khác biệt……Cả hai không biết rằng cuộc đối thoại của họ đã bị một người nghe hết toàn bộ……đôi bàn tay người đó nắm chặt lại để kìm nén sự giận dữ……rồi người đó bước chân bỏ đi không tiếp tục ở lại nghe Nhi và nó nói chuyện nữa……nhưng người đó không biết cuộc đối thoại phía sau này mới thực sự bộc lộ con người thật của nó……“nói thật với chị đi!!!!!!!”_ Nhi lại lên tiếng nói: “em có tình cảm với tên nhóc đó rồi phải không??????”“không hẳn!!!!!!!”_ nó lắc đầu nói……“như thế nghĩa là đúng đấy!!!!!!!!”_ Nhi nói……“có lẽ đúng!!!!!!!!”_ nó ngồi hẳn dậy nhìn Nhi cười nói: “vì thế mà em càng không thể lợi dụng cậu ấy được!!!!!!! và phải làm cho cậu ấy càng xa em càng tốt!!!!!!!!!”“chị không bắt ép em chuyện gì cả!!!!!!!!”_ Nhi đặt bàn tay mình lên khuôn mặt bầu bĩnh của nó và nói: “em có thể quen cậu ta mà!!!!!!! không cần thiết phải làm như thế!!!!!!!”“không được!!!!!!!”_ nó gạt nhẹ tay của Nhi xuống và cười nói: “kế hoạch của em sẽ bị đảo lộn hết!!!!!! thậm chí em có thể làm liên lụy cậu ấy giống như đêm qua vậy!!!!!!!!”“em ngốc quá!!!!!!!”_ Nhi lắc đầu nói: “đừng luôn tự mình quyết định như thế!!!!!!”Nó chỉ nhún vai không nói gì nữa……nó đã thừa nhận rồi, thực sự hắn đã khiến nó thay đổi……nó không thể nhẫn tâm như trước nữa, hắn đã khiến suy nghĩ kiên định của nó bị lung lay……khi nhìn vào những kế hoạch trước mắt của mình nó cảm thấy hình như nó quá tàn nhẫn……phải vứt bỏ những cảm xúc ngáng đường này đi, nó phải vứt bỏ hắn, phải gạt hắn ra khỏi cuộc sống của nó thì mới có hy vọng trở lại bình thường……nhưng dường như Nhi nói đúng, nó thực sự ngốc, đúng là một con ngốc thì mới làm như vậy, nó ngốc nên mới phải vứt bỏ hắn, nó ngốc nên nó càng phải rời xa hắn, nó ngốc nên nó không muốn làm hắn bị tổn thương vì những trò ngốc nghếch của nó sau này………vậy đấy, vì hắn mà tự nhiên nó trở thành một con ngốc……Tiếng trống một lần nữa vang lên……nó ngồi dậy cùng Nhi trở về lớp……hắn không có trong lớp, biến mất hoàn toàn……nó lắc đầu tự dằn lòng rằng không được quan tâm tới hắn nữa……nhưng nó đã không để ý đến thái độ của nhỏ Trân, con nhỏ đó nhìn nó với ánh mắt vô cùng khó chịu, ánh mắt cay nghiệt y hệt như mẹ của nhỏ…………………………Vác cặp bước ra khỏi trường, nó giật mình khi thấy hắn đang đứng ngay trước cổng trường và yên lặng như chờ đợi ai đó, hắn không mặc đồng phục mà lại khoác trên mình một bộ ple rất lịch sự, trông hắn thực sự rất chín chắn……có nhiều nữ sinh đứng xung quanh hắn nhưng ánh mắt của hắn đáng sợ đến mức khiến họ không dám lại gần……nó lạnh lùng bước qua mặt hắn tiến tới chỗ chiếc xe ô tô mui trần đỏ chói của Dương, nó đã gọi Dương tới đón về nhằm mục đích để bà Thuyên mẹ kế nó biết rằng “nó không chỉ có một mình”……Ánh mắt của hắn hướng theo từng bước đi của nó……rồi đột nhiên hắn bước đi phía sau nó và vẫn yên lặng……nó cảm thấy rõ ràng áp lực, phải nhanh chóng lên xe……Dương nhíu mày nhìn hắn đi phía sau nó……trông hắn khác hẳn thằng con trai ngồi bên giường nó đêm hôm qua……sao phong thái giám đốc tập đoàn của Ngô Khương lại xuất hiện ngay lúc này nhỉ????????“có chuyện gì vậy???????”_ Dương hỏi nó khi anh nhận ra thái độ khác thường của cả nó và hắn……Nó không nói gì mà chỉ lắc đầu nhanh chóng lên xe……nhưng vừa mới chạm tay vào cửa thôi thì nó bị hắn kéo giật tay lại……“oái!!!!!!!”_ nó kêu lên……thực sự hắn kéo rất mạnh vào cánh tay của nó khiến cho nó cảm thấy đau vô cùng……“………”_ hắn nhận thấy sự khó chịu đó nhưng không nói gì cả……và hắn cầm tay kéo mạnh nó đi về phía khác……“á!!!!!!!”_ nó nhíu mày hét lên: “anh làm gì thế hả????? buông tay tôi ra!!!!!!!”“Khoan đã!!!!!!!”_ Dương vội vàng bước ra khỏi xe chạy lại phía nó, dùng hai tay giữ vai nó lại: “cậu định làm gì nó hả???????”“………”_ hắn khựng lại nhìn Dương chăm chăm……hai bàn tay của Dương đặt trên vai nó khiến cho hắn thực sự tức giận……kéo nó về phía mình, hắn vòng tay ôm chặt lấy nó và nói: “tôi sẽ không bao giờ làm tổn hại đến người con gái tôi yêu!!!!!!!!!”“…………”_ Dương tròn mắt nhìn hắn……thực sự hắn yêu nó đến thế sao?????? dám công khai nói điều này trước nhiều người như vậy ư??????Quả thật câu nói của hắn khiến cho khu vực cổng trường S.


Chương 25

25 “em không biết là anh mang cả bạn tới đây đấy!!!!!!!!”_ cô gái tên Trần Tuyết Nhung cười tươi đứng cạnh hắn nói giọng trêu chọc: “lại là một cô bé rất xinh nữa chứ!!!!!!!”“cợt nhả vừa chứ nhóc!!!!!!”_ hắn nhíu mày gõ đầu Nhung một cái nói: “cô ấy là người anh yêu suốt thời gian qua đấy!!!!!!!!”“hở????? em có nghe nhầm không đấy??????”_ Nhung tròn mắt nhìn hắn hỏi lại: “là cô bé đó á???????”“hơn tuổi em đấy!!!!!!!”_ hắn đút hai tay vào túi nhìn ra xa ngoài biển nói……“nói thật nhé!!!!!!!”_ Nhung quay nhìn nó rồi nhìn hắn bảo: “trông cứ như học sinh cấp 2 ấy!!!!!! hơn tuổi em mà trẻ thế á??????”“chỉ kém anh một tuổi thôi!!!!!!!”_ hắn thản nhiên nói: “nhưng đừng vì bề ngoài của cô ấy mà xem nhẹ nhé!!!!!! Anh đây còn khó đối phó nữa là……”“xì……hơn có một tuổi!!!!!!”_ Nhung trề môi nói: “mà đưa em ra giới thiệu đi!!!!!!! Để cô ấy ngồi một mình thế mà được à???????”“em tự ra đi!!!!!!!”_ hắn phẩy tay nói rồi bước đi dọc bờ biển……Nhung nhíu mày chả hiểu gì……nhưng người làm cho công tử tập đoàn đá quý Ngô Dương Minh phải chết mê chết mệt thì chắc chắn không phải là một cô gái đơn giản……“chào chị!!!!!!!!”_ Nhung tươi cười giơ tay ra làm quen với nó: “em là Nhung em của anh Minh!!!!!!!!”“em??????”_ nó nhíu mày nhìn Nhung thắc mắc……“em họ chị ạ!!!!!!!”_ Nhung thân thiện nói: “còn chị tên là gì?????”“à chị là Hương!!!!!!!!”_ nó hơi bất ngờ về thái độ rất ư là thân thiện của Nhung……chẳng có một nét nào cho thấy Nhung là một cô gái hư hỏng thích gây chuyện cả……càng không có lý do gì khiến cho nó phải sai đàn em đi dằn mặt……có nhiều nghi vấn của nó xoay quanh người con gái tên Trần Tuyết Nhung này!!!!!!“vậy chị là bạn gái của anh Minh à??????”_ Nhung vô tư ngồi lên cửa xe nhìn nó hỏi: “em nghe nói anh ấy yêu chị suốt mấy năm trời liền á!!!!!!!”“em nhầm rồi!!!!!!!”_ Hương cũng tỏ thái độ rất thân thiện: “chị với cậu ta chỉ mới biết nhau có hơn một tháng!!!!!!!! Và cũng không phải bạn gái cậu ta!!!!!!!”“hả???? ơ……ủa……nhưng……”_ Nhung ngạc nhiên thấy rõ……cô nhìn nó rồi lại nhìn về phía xa nơi hắn đang đi thẫn thờ……“đừng để ý những gì cậu ta nói!!!!!! Linh tinh cả đấy!!!!!!”_ nó xua tay phủ nhận rồi nhìn Nhung hỏi lại: “mà mặt em sao vậy??????”“sẹo ý mà!!!!!!!”_ Nhung trả lời ngay lắp tự……Nhưng nó thấy trong mắt cô gái này có thoáng chút sợ hãi……có vẻ vụ dằn mặt này để lại một nỗi kinh hoàng cho Nhung……“chị biết là sẹo rồi!!!!!!!”_ nó gật đầu rồi cố gắng moi thêm thông tin: “cái chị muốn hỏi là tại sao em bị như thế???????”“cài này đâu quan trọng!!!!!!!!”_ Nhung nhe răng ra cười và hỏi: “mà chị học ở đâu vậy???????”_ nó nhíu mày nhìn Nhung nghĩ rồi cũng trả lời: “chị học ở S.


Chương 26

26 Vừa bước vào cửa nó gặp ngay ánh mắt vô cùng khó chịu từ hai mẹ con bà Thuyên……nhỏ Trân thì khó chịu sẵn rồi còn bà mẹ kế của nó thì tại sao nhỉ???????“chà!!!!!!”_ nó cười khểnh khoác cặp lên vai nói: “tự dựng con này lại được chào đón nồng nhiệt khi về n...


Chương 27

27 6h sáng……chiếc đồng hồ reo vang……“thoải mái thật!!!!!!!”Nó vươn vai ngáp một cái rõ dài……lần đầu tiên trong 7 năm qua nó được ngủ một giấc thật sự dài……hôm qua nó quyết định không tới nhà hàng……nó không muốn gặp bất kì ai cũng không muốn nói chuyện với ai……Vào làm VSCN xong cũng là lúc ba mẹ con dì ghẻ nó dậy, cười khểnh một cái nó vác ba lô xuống nhà……nếu như mọi khi thì điểm tâm sáng đã được nó chuẩn bị sẵn sàng trên bàn rồi, nhưng giờ thì khác hẳn, nó sẽ chẳng làm gì nữa, nếu muốn ăn sáng thì họ một là tự dậy nấu, hai là thuê người làm việc đó……nó sẽ sống đúng với nó trước đây, sống với tư cách đại tiểu thư của Dương Khang…Bước xuống nhà nó gặp ngay những ánh mắt khó chịu từ ba mẹ con họ……điều làm nó ngạc nhiên chính là ánh mắt của Chi, dường như nó nhận thấy có một cái gì đó trong ánh mắt ấy……sự khó chịu và ghen tuông!!!!!……nó không hiểu lắm……“tôi đi học trước đây!!!!!!!!”Nói rồi nó để lại một nụ cười bí ẩn và bước ra ngoài……Dương đã đứng đợi sẵn ở cổng……từ bây giờ Dương sẽ đưa đón nó hàng ngày tới trường……tuy phải bỏ thói quen đi xe đạp vào sáng sớm nhưng phải thế này thì nó mới làm cho những người ở trong nhà kia tức giận được……một cách trêu ngươi được đấy chứ????????“đi ăn sáng đã!!!!!!!”_ Dương cười nói: “anh đói quá!!!!!!!!”“làm như hôm qua anh không ăn ấy!!!!!!”_ nó mở cửa xe và ngồi vào ghế cằn nhằn: “mới sáng sớm đã kêu đói rồi!!!!!!”“thì đúng thế mà!!!!!!”_ Dương nhe răng ra cười nói: “tối qua anh có ăn gì đâu!!!!! Ngủ một mạch tới sáng luôn!!!!!!!”“em ăn bánh ngọt!!!!!!”_ nó nói rồi nhìn Dương nhắc nhở: “mà anh ít cười thôi!!!!! Như thế không tốt đâu!!!!!!”“chỉ với một vài người thì anh mới thế thôi!!!!!!”_ Dương nháy mắt với nó một cái và nói: “ở công ty người ta nói anh là tảng băng di động đấy!!!!!!!”“thế cũng không tốt!!!!!!”_ nó lắc đầu nói: “anh phải bình thường vào!!!!! Lạnh những lúc cần lạnh và thân thiện những lúc cần thân thiện!!!!! đừng để em phải dạy những điều này chứ!!!!!!!”“ok!!!!!!!”Dương nhấn ga cho xe phóng vụt đi……một ánh mắt vô cùng khó chịu chiếu thẳng vào chiếc xe màu đỏ chói đó……đôi bàn tay người đó nắm chặt một cách đầy tức giận……“dừng lại!!!!!!”_ nó kéo tay của Dương kêu…………KÍT……Nó hý hửng đi vào cửa hàng Sweet cake để mua bánh, loại bánh nó ưa thích……Dương không biết nó thích mua bánh ở cửa hàng này nhưng sở thích ăn bánh ngọt của nó thì anh không lạ gì……cầm chiếc bánh trở lại xe, nó chìa ra một chiếc bánh khác về phía Dương nói:“của anh đây!!!!! ăn đi!!!!! Ngon lắm đấy!!!!!!”“biết anh không thích đồ ngọt mà còn mua!!!!!!!”_ Dương nhăn mặt nói: “anh bị đau bụng thì sao??????”“hờ!!!!!!”_ nó ngẩn người nói: “tự dưng em quên!!!!!!”“………”_ Dương yên lặng nhìn nó……nó hơi là lạ, tự dưng nhìn cái bánh mua cho anh mà ngẩn ra……có vẻ cái bánh này có liên quan tới tên nhóc đó rồi……nhưng anh không dám nhắc tới, hôm qua nó đã rào trước rồi, anh không muốn mới sáng sớm đã chọc nó nổi điên……phiền lắm……Nó ngồi ngẩn ra nhìn cái bánh……từ bao giờ nó đã có thói quen này nhỉ??????……phải rồi, là hắn, từ lúc hắn chờ nó ở đây để đi học cùng thì nó đã tự mua hai cái bánh một cho nó một cho hắn……“cho cậu!!!!!!!”_ nó chìa ra trước mặt hắn một cái bánh nói với giọng thờ ơ……Nó nhớ lúc ấy hắn có vẻ ngạc nhiên lắm……còn chỉ vào mình và hỏi lại nữa chứ……“cho tớ thật hả??????”_ hắn tròn mắt nhìn nó……“có cầm không??????”_ nó nhíu mày nhìn hắn hỏi: “không là tôi ăn luôn đấy!!!!!!”“có ai bảo không đâu!!!!!!”_ hắn vội vàng cầm lấy chiếc bánh nó đưa……nụ cười vô cùng tươi tắn xuất hiện trên khuôn mặt hắn……có vẻ là hắn rất vui……Nó thở dài chán nản, tự dưng lại nhớ tới hắn……cũng đúng thôi, suốt tháng nay hắn cứ kè kè theo nó, không ấn tượng mới lạ……“lát em mang cho chị Nhi vậy!!!!!!!”“thế cũng được!!!!!!”_ Dương gật đầu nói: “mà hôm qua em nhờ Kry đi điều tra cô bé kia à???????”“uhm!!!!!!!”_ nó gật đầu nói: “nhưng họ không tìm ra được gì cả!!!!! biết vậy nhờ Pos còn hơn!!!!!!!”“nhờ nó là nó đánh cho con bé thừa sống thiếu chết đấy!!!!!!!”_ Dương nói……“vậy mới nói!!!!!!!”_ nó thở dài nói: “anh ấy chẳng biết nương tay với ai kể cả con gái!!!!!!!!”“em thì nương lắm đấy mà nói nó!!!!!!!”_ Dương chọc vào……“anh muốn chết à mà nói như vậy??????”_ nó nhíu mày nhìn Dương nói: “mới sáng sớm đừng có chọc tức em!!!!!!!”“rồi rồi!!!!!!!”_ Dương chào thua……nghe thế là biết nó sắp nổi điên rồi……Đỗ xịch xe trước cổng trường, nó mở cửa bước xuống và nói với Dương:“hôm nay không cần đón đâu!!!!! Em có hẹn rồi!!!!!!”“ai thế?????”_ Dương tò mò hỏi……“anh nhiều chuyện thật!!!!!!”_ nó nhíu mày nhìn Dương nói: “lo chuyện của anh với chị Nhi đi!!!!!!”“còn lâu còn dài mà!!!!!!”_ Dương cười nói: “anh đi nhé!!!!!!”Chiếc xe màu đỏ chuyển bánh phóng vút đi……nó lắc đầu nhìn theo, Dương cũng gần 30 rồi chứ ít ỏi gì đâu, đúng thật là……“sao em không đi xe đạp nữa???????”_ tiếng của hắn vang lên làm nó giật mình quay lại……Hắn đứng trước cổng từ bao giờ mà nó chẳng biết……nhưng kệ, nó nhún vai nói:“không thích!!!!!!!”“cái này là của tôi!!!!!!!”_ hắn tiến lại gần chỗ nó giật lấy cái bánh trên tay nó cười nói: “cảm ơn nhé!!!!!!”“này!!!!!!!”_ nó giật mình vì thái độ của hắn chẳng khác gì mọi hôm……chẳng lẽ những lời nó nói hôm qua không có tác dụng sao???????Nhưng hắn chẳng thèm để ý cầm cái bánh chạy một mạch vào trong trường……nó nghiến răng nhìn hắn khó chịu, sao hắn cứ như thế chứ????? Thế này làm sao nó tập trung được!!!!!!!Và nó một lần nữa không để ý đến những ánh mắt xung quanh nó, những ánh mắt vô cùng khó chịu xen lẫn ghen tức……có thể nó đã gặp nhiều những ánh mắt này nên quen rồi……chính vì thế mà nó không lường được những nguy hiểm đến với nó ngay trong trường……“em cẩn thận nhé!!!!!!”_ Nhi ngồi cạnh nó nhắc nhở……“gì??????”_ nó nhíu mày nhìn Nhi thắc mắc……“sự kiện hôm qua sẽ ảnh hưởng đến em khá lớn đấy!!!!!!!”_ Nhi vẫn chăm chăm vào cái laptop và nói với nói: “phải cẩn thận!!!!!!!”“…………”_ nó chợt nhớ……phải rồi……hắn nói yêu nó ngay trước nhiều người như thế cơ mà……Trong lớp có nhiều cô gái nhìn nó với ánh mắt khác lạ……giờ nó mới nhận ra điều này……hắn lại là một con người nổi tiếng……không biết bố mẹ hắn phản ứng thế nào với tin chấn động này nhỉ??????? Bố hắn thì không sao, chỉ sợ mẹ hắn lại làm khó rồi cản đường nó thôi!!!!!!!!Trống vào học, hôm nay nó không ngủ mà mắt mở thao láo nhìn ra ngoài cửa sổ……Nhi thấy lạ liền hỏi nó:“sao hôm nay không ngủ??????”“hôm qua em ngủ sớm nên giờ không thấy buồn ngủ!!!!!!”_ nó cười nhìn Nhi trả lời: “học thì lại chẳng vào!!!!!!”“hôm qua em không đến nhà hàng phải không??????”_ Nhi hỏi tiếp……“uhm!!!!!!!”_ nó chống cằm nói: “có một người em không biết có nên gặp hay không nữa!!!!!”“anh chàng có mái tóc màu nâu giống em phải không??????”_ Nhi tiếp tục……“????????”_ nó tròn mắt quay nhìn Nhi hỏi: “sao chị biết??????”“Pos kể cho chị nghe!!!!!!!”_ Nhi vừa đánh máy vừa nói: “cậu ta hỏi có nên nói chuyện của em cho tóc nâu nghe hay không???????”“rồi chị nói sao???????”_ nó hỏi với giọng hy vọng……“bảo đừng nói chứ sao!!!!!!!”_ Nhi nhún vai nói: “vì tên tóc nâu đó là người con trai đầu tiên có thể khiến em cười!!!!!!”Nó mỉm cười nhìn Nhi rồi quay đi, đây chính là cách cảm ơn mà Nhi thích nhất……thật sự nụ cười của nó rất có giá trị với Nhi và Dương……Nhưng với nó thì khác, nó cười vì Nhi đã nói sai……người con trai đầu tiên khiến nó cười là hắn chứ không phải tóc nâu, hắn nhiều lúc còn chọc cho nó nổi điên lên……thậm chí còn khiến cho nó đỏ mặt……thật sự hắn khiến nó thay đổi lúc nào không hay, đến khi thay đổi rồi thì nó mới nhận ra mình đã thay đổi……Nói thật Nhi nhắc thì nó mới để ý, chẳng hiểu sao nó cảm thấy tóc nâu rất thân thiết, giống như một người anh trai của nó vậy……trước đây nó thường ước có một người anh trai lúc nào cũng cười với nó, che chở cho nó, giờ tự dưng tóc nâu xuất hiện cứ như điều ước của nó đã được thực hiện vậy……Quyết định rồi, ngày hôm nay nó sẽ tới nhà hàng……nhưng trước khi làm điều đó thì nó phải gặp một người đã, một người đã giúp đỡ nó rất nhiều trong thời gian qua……đã lâu lắm rồi nó không gặp người đó, khoảng 2 năm thì phải……tuy nó không biết tại sao hôm nay người đó lại hẹn gặp nó nhưng không sao, đằng nào thì nó cũng đang muốn gặp…… Trống ra chơi……Ngọc bước tới trước bàn của nó và nói: “Nhi!!!!!! Tớ cần nói chuyện với cậu!!!!!!”“hở??????”_ Nhi tròn mắt nhìn Ngọc hỏi lại: “quan trọng lắm không zạ??????”“vô cùng quan trọng!!!!!!”_ Ngọc dí sát mặt mình vào mặt Nhi nói với giọng đe dọa……“lùi ra đi!!!!!!”_ Nhi nhăn nhó đẩy mặt của Ngọc ra nói: “không các em lại bảo bọn mình bệnh đấy!!!!!!!”“tớ đợi ở canteen nhé!!!!!!!”_ Ngọc cười nói rồi quay đi……Nhi ngán ngẩn nhìn theo Ngọc rồi quay sang nó nói:“em ăn một mình nhé???????”“chị cứ đi đi!!!!!!!”_ nó nhún vai nói mà mắt vẫn nghếch ra ngoài cửa sổ……Nhi đứng dậy bước ra khỏi lớp……cô để ý hắn và Chiến hoàn toàn không có trong lớp, nhưng cô bạn tên Hân của nó thì đôi mắt vẫn cứ quan sát nó từ đầu tời giờ……Nhi cảm thấy yên tâm khi để nó một mình……vì Hân có khả năng bảo vệ được nó trước những cô gái xung quanh kia……Nó ngồi không để ý gì đến xung quanh cả……đôi mắt nó hướng lên bầu trời đầu mây trắng kia……ước mơ lớn nhất của nó là được gặp mẹ nó một lần……trong kí ức từ rất lâu của nó thường có hình ảnh của một người phụ nữ, bà ấy rất hiền nhưng nó chưa một lần nhìn rõ khuôn mặt của bà……đêm qua tự nhiên nó lại mơ về người ấy, mẹ nó cười với nó nhưng khuôn mặt bà cứ mờ ảo không rõ ràng……bên cạnh bà còn có một người khác nữa, một người con trai, nó cũng không thể thấy rõ người đó là ai……cuối cùng nó tỉnh giấc với nhiều những nổi băn khoăn trong đầu……trước thì mơ về bố, nay thì về mẹ, còn người con trai bí ẩn kia nữa……nó thật muốn phát điên lên……sao tự nhiên nó lại bị bỏ lại một mình trên cõi đời này với người đàn bà độc ác kia cơ chứ?????? Nếu chăng bà ta yêu quý nó như con gái thì chắc giờ nó không như thế này rồi……tại sao bố nó lại mang đến cho nó một người mẹ kế độc đoán đến như vậy??????? bố nó có biết bản chất thật của bà ta hay không??????? Nó luôn thắc mắc, thắc mắc một điều duy nhất……không biết liệu người đàn bà kia có yêu bố nó thật sự hay không????? Hay bà ta chỉ yêu tiền của bố mà thôi……!!!!!!!!……đến tận bây giờ nó vẫn không thể hiểu nổi bà Thuyên là con người như thế nào nữa…………RẦM……Nó giật bắn cả người quay nhìn ……ba bốn người con gái đang đứng trước mặt nó với vẻ hầm hè vô cùng……nó nhíu mày nghiêng đầu cố nhớ xem họ là ai……nhưng thất bại, chắc chắn không phải học sinh của 12A1………“các cậu là ai?????? Sao tự nhiên lại đập bàn của tôi??????”_ nó hồn nhiên hỏi……trong khi nó thừa biết tại sao họ lại có mặt ở đây……“bọn này có chuyện cần nói với cậu!!!!!!!!”_ một người trong số đó lên tiếng……rồi cô ta ra hiệu cho hai người đứng ra phía sau nó……Cả lớp ai cũng hướng mắt về phía nó……những người đang đứng tự nhiên trong lớp kia chính là nhóm “ngũ long công chúa” của S.


Chương 28

28 “hai đứa ra đây!!!!!!!!”_ Ngọc nói……Hắn và Tuấn lò dò bước ra ngồi xuống trước mặt của Ngọc……“chị nói trả thù nghĩa là sao?????”_ Tuấn nhìn Ngọc ngập ngừng hỏi……“chị không chắc lắm!!!!!!!”_ Ngọc lắc đầu nói: “nếu theo chị đoán được thì cô bé ấy sẽ khiến cho ba mẹ con dì ghẻ có nhà mà không được về!!!!!! tài sản của cha cô bé sẽ được cô bé đòi lại cho bằng hết!!!!!!!!”“………”_ hắn yên lặng không nói gì hết……dường như hắn đang suy nghĩ cái gì đó……“em hỏi chị điều này được không??????”_ Tuấn nhìn Ngọc ngập ngừng nói……cậu muốn chứng thực một số điều……“được!!!!!!”“có thật chị không biết Hương trước đó không??????”_ Tuấn hỏi thằng vào vấn đề luôn: “trước khi chị đi Mỹ học!!!!!!!!!”“em hỏi vậy nghĩa là sao??????”_ Ngọc nhíu mày hỏi lại……“chị trả lời đi!!!!!!!”_ Tuấn nghiêm túc nói: “em cần biết!!!!!!”“chị chưa từng gặp qua cô bé một lần nào cả!!!!!!!!”_ Ngọc lắc đầu trả lời……“vậy tại sao bố chị lại biết Hương??????”_ Tuấn thắc mắc: “bác ấy còn nói rằng không chỉ biết!!!!!”“đơn giản thôi!!!!!!!”_ Hắn lên tiếng giải thích: “cô ấy tham gia vào hoạt động của tập đoàn Dương Khang thì hiển nhiên sẽ biết bố tao!!!!!! Người quyết định kí kết hợp đồng nước ngoài của Dương Khang luôn là cô ấy!!!!!!”“hả???????”_ Tuấn nhìn hắn ngạc nhiên……sao hắn có thể bình thản đến thế chứ??????“sao mày biết chuyện đó??????”_ Ngọc nhìn hắn hỏi……“hỏi bố thì biết thôi!!!!!!!”_ hắn nhún vai trả lời……Đến Ngọc còn ngạc nhiên với thái độ của hắn, sao có thể khác hoàn toàn với ngày hôm trước như vậy??????? dường như hắn đã thay đổi cách suy nghĩ của mình thì phải………………………“chuyện gì thế này???????”_ Nhi nhíu mày nhìn mấy cô gái lạ hoắc đang vây lấy nó ở trước cửa lớp và nói: “các em đâu phải là học sinh của 12A1!!!!!!!!”Giọng nói của Nhi phá tan bầu không khí đang căng như dây đàn ở trong lớp 12A1 ngay lúc đó……tất cả học sinh có mặt trong lớp đều hướng ánh nhìn của mình vào Nhi……dừng ánh mắt mình lại ở một cô gái, khuôn mặt Nhi tối sầm lại, đôi mắt ánh lên những tia giận dữ……cô không nói không rằng tiến lại gần cô ta……và…………BỐP……Nhi tát cho cô ta một cái đau điếng, trên khóe môi hiện lên một vệt máu ứa ra từ miệng……rồi cô gằn giọng lên:“tao từng nói rằng đừng có xuất hiện trước mặt tao cơ mà??????? mày điếc hay là bị thiểu năng????? không hiểu những gì tao nói sao?????”Trương Quỳnh Như chóng hết cả mặt vì cái tát như trời giáng của Nhi……cô hoàn toàn quên mất rằng đây chính là lớp mà Nhi làm giáo sinh hướng nghiệp……“cút!!!!!!”_ Nhi chỉ thẳng tay ra cửa và nói: “cút ngay cho tao!!!!!!”Như giật bắn ngước đôi mắt hoảng sợ lên nhìn Nhi……toàn bộ không gian chìm trong yên lặng……Nhi bây giờ chẳng giống chút nào với Nhi thường ngày, quả thật khi con gái giận dữ thì không khác gì ác quỷ……Nó dường như đã nhận ra người con gái có tên Trương Quỳnh Như kia……Nhi đã từng kể cho nó biết cô có một đứa em gái cùng cha khác mẹ, và cô căm ghét người đàn bà đó và đứa con gái ấy vô cùng……gia nhập vào Hell khi gặp nó và Dương là một điều an ủi lớn nhất đối với cô lúc ấy, và chính khi đó cô đã tìm được ình hướng đi riêng………chắc cô gái kia chính là cô em gái cùng cha khác mẹ với Nhi rồi……“chị làm cái gì vậy hả???????”_ nhỏ Trân lên tiếng nói: “chị có quyền gì mà đuổi bạn tôi đi???????”“………………”_ Nhi hướng đôi mắt của mình về phía nhỏ Trân……cô đã gai mắt với nhỏ lắm rồi, giờ lại còn vụ này nữa……“đi thôi!!!!!!”_ Như ra hiệu cho những đứa con gái khác đi theo mình……cô không muốn nhìn thấy cơn thịnh nộ của Nhi, thực sự rất đáng sợ……Những đứa kia không hiểu gì nhưng cũng buộc phải thả nó ra và đi theo Như rời khỏi lớp 12A1……Nhi nhếch mép cười liếc nhìn nhỏ Trân một cách coi thường, cô tiến tới kéo tay nó dắt ra ngoài……trước khi bước ra khỏi lớp Nhi không quên để lại cho nhỏ Trân một câu nói:“lớp 12 hẳn phải biết Zero của S.


Chương 29

29 Nó và Nhi vào lớp hơi muộn nhưng may mà cô giáo chưa vào lớp……nhiều ánh mắt lo sợ chiếu thẳng vào Nhi……cũng phải thôi, cái tên Zero từng là nỗi kinh hoàng của S.


Chương 30

30 Về phía nó, đang chạy ra tới cầu thang thì nó bị vấp phải cái gì đó suýt chút nữa lao thẳng người xuống……may sao nó kịp dùng tay phải của mình bám lấy thành lan can chứ không thì vào viện rồi……ánh mắt nó quét ngang sang những người đang đi cùng bên cạnh và bắt gặp những cái nhìn khó chịu và tức tối……“con nhỏ đó may đấy!!!!! phải chi lao đầu xuống có hay không!!!!!! Vv……vvv……”“toàn mấy trò mèo!!!!!”_ nó cười khểnh nói một câu khinh miệt rồi đi thẳng xuống cầu thang…….


Chương 31

31 Bà Thuyên tát cho nhỏ Trân một cái đau thấu trời……con nhỏ sống trong nhung lụa lần đầu tiên bị mẹ mình đánh……nhỏ vô cùng kinh ngạc……“mẹ???????”_ đôi mắt mở to đầy ngạc nhiên……nhỏ Trân nhìn bà Thuyên trân trối, nước mắt rưng rưng bật khóc……“mẹ ơi!!!!!!”_ n...


Chương 33

32 Bước vào trong Bar, không khí quen thuộc bao trùm lấy nó……cảm giác bình yên làm nó thấy thật an toàn……“con chào thầy!!!!!!!”_ nó cúi đầu chào thầy nó một cách cung kính, chưa bao giờ nó hành động như thế này……“biến mất một ngày để rồi trở lại với cái khuôn mặt và cánh đó như thế đó à??????”_ thầy nó không thèm nhìn nó đến một cái mà chỉ lạnh lùng nói: “những gì thầy nói trước đây con còn nhớ chứ??????”“con nhớ!!!!!”_ nó gật đầu……“đừng làm thầy thất vọng!!!!!! thay đồ rồi ra làm đi!!!!!!”_ thầy nó khẽ xoa đầu nó nói rồi bước ra khỏi khu vực dành cho nhân viên……Nó thở dài rồi đi thay đồ, hôm nay nó sẽ làm bù cho ngày hôm qua……chỉ khác một điều về ngoại hình bây giờ của nó sợ không ai nhận ra……nhưng điều lo lắng của nó dường như là quá thừa thãi thì phải……lý do là vì……“anh đã nói rằng mắt kính để khuôn mặt chân phương sẽ đẹp hơn mà!!!!!!!!”_ câu nói đầu tiên mà tóc nâu phán khi vừa nhìn thấy nó bước ra: “phục con mắt thẩm mỹ của mình ghê!!!!!!!”“trời đất ạ!!!!! ở đâu ra con người này thế không biết!!!!!”_ nó nhăn mặt nói khi thấy giọng của tóc nâu ngày một lên cao: “may mà ở đây có nệm cao cấp!!!!!!! không thì anh rơi xuống vỡ mặt rồi!!!!!!!”“phải cho anh tự hào một tý chứ!!!!!!!!!!!”_ tóc nâu vênh mặt lên cự lại…“hứ!!!!”_ nó hừ một tiếng rồi ngó vào ly rượu của tóc nâu hỏi: “mà anh đang uống gì thế??????”“Marie Claire Cocktail!!!!!!”_ tóc nâu nâng ly rượu màu xanh nhạt lên nói một cách vô cùng tưng tửng: “tự nhiên lại thích cái thứ nước chua chua chát chát này!!!!!! Có lẽ nó giống với tâm trạng của anh lúc này!!!!!!”“hờ!!!!!!”_ nó nghệt mặt ra nhìn tóc nâu hỏi: “tâm trạng thế nhờ!!!!!! Anh vừa bị đá à????? Thế nên mới cảm thấy chua và chát chứ!!!!!!!!!”“bậy nào!!!!!”_ tóc nâu bị cụt hứng giữa chừng liền với tay gõ nhẹ vào đầu nó và nói: “nhìn anh đẹp trai ngời ngời như thế này mà bảo bị đá à???? Anh không đá người khác thì thôi chứ……”“vênh vừa thôi ông nội!!!!!!”_ Đạt từ đâu xuất hiện khoác vai tóc nâu nhăn nhở nói: “mắt kính lại cười cho bây giờ!!!!!!”“anh muốn uống gì không?????”_ nó nhìn Đạt vô tư hỏi……Đạt thoáng bị khựng người lại……nó có thể nói chuyện bình thường với anh như không có chuyện gì như thế ư????? có phải do nó đóng kịch quá tốt chăng????????“anh uống gì cũng được!!!!!!!”_ Đạt bất giác chẳng nghĩ được gì nên không đưa ra đồ uống nào cụ thể cả……“vậy anh thử Gilroy nhé!!!!!!!”_ nó vẫn vui vẻ vừa trả lời vừa lấy ly để chuẩn bị pha chế……“này!!!!!!!”_ hắn tự dưng xuất hiện chộp lấy tay phải của nó và hỏi: “em có thể pha rượu bằng một tay hả??????”“………”_ nó tròn mắt lên nhìn hắn……chẳng hiểu sao hắn lại có mặt ở trong Bar vào lúc này nữa……“thay đổi cách xưng hô nhanh vậy?????”_ tóc nâu lên tiếng nói với hắn với vẻ khiêu khích: “cô bé kém tuổi cậu sao??????”“điều đó cần phải hỏi ư?????”_ Hắn thản nhiên đáp lại: “nhưng dù hơn hay bằng tuổi thì với tôi cũng thế cả thôi!!!!!!!”Nó nhìn hắn rồi nhìn tóc nâu……ở đâu ra cái không khí đối nghịch này giữa hai người họ thế nhỉ????? Ngày hôm qua đã có chuyện gì xảy ra ư??????“gây gổ ở đây là tôi gọi bảo vệ đấy!!!!!!”_ nó nói một cách bình thản……cánh tay phải đã được giải phóng và đang thao tác pha loại rượu Gilroy cho Đạt……“anh đâu có định đánh nhau với cậu ta!!!!!!”_ tóc nâu cười nói với nó: “người lớn mà, không chấp trẻ con!!!!!”“anh……”_ hắn tức nghẹn cổ……Đang định cự lại tóc nâu thì bỗng nhiên có một tiếng nói vang lên đồng thời một cánh tay ôm choàng lấy nó từ đằng sau……“bé Hương đây rồi!!!!!!! nhớ em quá đi!!!!!!”Suýt chút nữa thì làm rơi ly rượu mới pha, nó khẽ cười nói một cách nhẹ nhàng……“anh phải biết ở đây có rất nhiều người chứ!!!!!! tự nhiên ôm em thế mà được à??????”“tại lâu rồi mới được như thế này mà!!!!!!”_ người con trai đó rất vô tư vùi đầu xuống vai nó mà nói: “thơm thật đấy!!!!!!”Hắn đứng sững lại nhìn nó với người con trai kia đối đáp lại bằng giọng thân mật……lần đầu tiên hắn thấy nụ cười tự nhiên của nó……nhưng có điều, nụ cười đó không dành cho hắn……tim hắn nhói lên cảm giác đau……“cái thằng nhóc này!!!!!”_ thầy nó ở đâu xuất hiện kéo tai anh chàng đang ôm nó và nói: “về chỗ làm việc đi!!!!! Mới không để ý cái là nhố nhăng ngay được!!!!!!”“cậu!!!!! đứt tai cháu bây giờ!!!!!”_ anh chàng vội vàng buông nó ra giở giọng mếu máo……“anh làm việc nghiêm túc đi!!!!!”_ nó khẽ đẩy lưng anh chàng và nói giọng de dọa: “vớ vẩn em trừ lương đấy!!!!!”“mới một thời gian không gặp mà sao em độc ác thế?????”_ cậu chàng nhăn nhó cằn nhằn nó……“Hùng!!!! Còn đứng đó à??????”_ thầy nó quát ầm lên khiến cậu chàng giật bắn vội vàng lon ton chạy đi làm việc……Nó khẽ lắc đầu cười chịu thua anh chàng……nhưng dường như cái cười của nó lại vô tình làm đau hắn một lần nữa……Chẳng ai biết nhân vật Hùng vừa rồi là ai……kể cả hắn cũng hoàn toàn không một chút ấn tượng nào với anh cả……nhưng nào có ai biết rằng Hùng là một trong số những người đứng đầu trong Hell và cũng là nhân vật bí ẩn nhất, anh còn ít xuất hiện hơn cả Hera……trong số 12 dirty thì chỉ có 3 người biết mặt của Hùng, đó là Ze, Hera và Ath người nhỏ nhất hội cũng là thành viên đầu tiên gia nhập Hell sau Ze……với cái biệt danh Pan, anh là dirty thứ 13 của Hell và cũng là người duy nhất có thể ngăn cản Hades làm những việc tàn bạo nhất……nhưng chưa bao giờ anh xuất hiện trong Hell với bất kì từ cách nào……tất cả chỉ biết đến nhân vật thứ 13 có biệt danh Pan chứ hoàn toàn không biết mặt người đó như thế nào……vậy nên có thể giải thích vì sao dù Pos có mặt ở trong Bar mà vẫn không nhận ra Hùng……Nó quay lại với ly rượu mới pha nhưng vẫn cầm chưa đưa cho Đạt, gặp ngay ánh mắt của hắn đang nhìn mình với vẻ gì đó khó hiểu……u buồn???? đau đớn????? nghi hoặc????? ……đó là những gì nó cảm thấy trong ánh mắt của hắn……“của anh đây!!!!!”_ nó không quan tâm tới hắn nữa mà đưa cho Đạt ly rượu và nói: “chắc hôm nay em không phục vụ các anh được rồi!!!!!”“tại sao?????”_ tóc nâu chồm lên hỏi với giọng đầy bức xúc: “vì thằng nhóc trắng trắng kia hả??????”“một phần là vì thế!!!! một phần nữa là do tay em hoạt động không được thoải mái nên không pha rượu tiếp khách được!!!!!!”_ nó nhún vai giải thích……“tên đó là gì của em?????”_ hắn đặt câu hỏi ngay sau khi nó vừa dứt lời……khuôn mặt tối sầm vô cùng khó coi……“liên quan gì tới cậu?????”_ nó thản nhiên hỏi lại: “và làm ơn vứt cái bộ mặt đưa đám đó đi!!!!!!”Nói rồi nó toan quay người đi về phía Hùng thì hắn nhào tới kéo giật cánh tay nó lại……hắn dùng lực khá mạnh khiến nó khẽ nhíu mày lại vì đau……“buông ra!!!!!!”“trả lời câu hỏi của tôi đi!!!!! Tên đó là gì của em?????”_ hắn gằn giọng nhắc lại từng từ một……“bất kỳ quan hệ nào với tôi cũng phù hợp với anh ấy!!!!”_ nó giật mạnh tay mình ra khỏi bàn tay của hắn và trả lời một cách bình thản: “trả lời như vậy đã vừa lòng cậu chưa?????”“nghĩa là sao chứ??????”_ hắn nhíu cong đôi mày đầy vẻ nghi hoặc không hiểu một chút nào cả……Nó không nói gì thêm mà đi về phía anh chàng có tên Hùng, bỏ lại hắn đứng bất động phía sau……tóc nâu và Đạt chẳng hiểu mô tê gì hết, nhưng hai anh chàng cũng chỉ biết nhìn hắn mà lắc đầu thôi……Hắn ngẩn ngơ với câu nói đa nghĩa của nó, ruốt cuộc thì anh chàng kia có quan hệ thế nào với nó?????? Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một người con trai ngoài Dương thân mật với nó như thế, thậm chí còn hơn cả những gì Dương từng thể hiện……hành động giống như nó thuộc quyền sở hữu của tên đó vậy……suy nghĩ này khiến hắn bức bối……Trong khi đó, nó vẫn đứng nói chuyện với Hùng một cách tự nhiên……nhưng Hùng cảm thấy có cái gì đó khiến cho nó khác với ngày thường, hay ít nhất là khác với hồi anh còn ở đây, dường như anh nhận ra ánh mắt của hắn……“tên nhóc đó thích em hả?????”“ai????”_ nó chớp mắt trong giây lát không hiểu câu hỏi bất ngờ của Hùng……“cái tên nhóc đẹp trai đang ngồi cạnh Pos kia kìa!!!!!”_ Hùng hất mặt về phía hắn và nói: “anh cảm thấy rất rõ ánh mắt của tên nhóc đó!!!!!”“anh để ý tên điên đó làm gì!!!!!”_ nó khẽ phủi tay nói: “lúc nào cũng hành động y như trẻ con!!!! Phiền phức!!!!!!”“…………”_ trầm tư trong giây lát, Hùng khẽ mỉm cười……Rồi anh quay sang quầy Bar và bắt tay vào pha chế một loại cocktail nào đó……ly cocktail có màu hồng phớt vô cùng đẹp mắt và viềm đường trắng trên miệng ly thật tao nhã……một lát chanh cùng một nhánh bạc hà cũng đủ tạo nên phong cách mới cho ly rượu……nó đã thoáng nhìn thấy thành phần ly cocktail này, dùng hai loại rượu mạnh là Gin và Vodka để pha chế cùng thức rượu quả có màu hồng nhạt……một chút grenadine và vài giọt hương chanh làm ùi vị thêm phần hấp dẫn……Hùng đưa ly rượu ra trước mặt nó mỉm cười tinh quái nói: “thử xem có đúng với tâm trạng của em lúc này không?????”“anh nói vậy là ý gì?????”_ nó gườm gườm nhìn Hùng nghi ngờ hỏi: “cocktail cho em có bao giờ màu hồng như vậy đâu!!!!!!”“nhưng em đang nhìn đời bằng con mắt màu hồng này đấy!!!!!”_ Hùng nhún vai nói nhẹ tênh: “uống nhanh đi!!!!!!”Nó cầm ly rượu lắc nhẹ và nói: “em không hiểu anh đang nói gì!!!!!”Hùng không nói thêm gì nữa mà nhẹ nhàng dùng tay mình nâng bàn tay đang cầm ly rượu của nó lên và cho nó uống……đối với cả Hùng và nó thì hành động này rất bình thường, nhưng với người khác, đặc biệt là với hắn thì hành động vừa rồi quả là quá sức chịu đựng……Đôi mắt của Hùng khẽ ánh lên nhìn về phía hắn, phản ứng của hắn rõ ràng đến nỗi khiến anh suýt nữa thì bật cười……nếu đi so sánh hắn với người con trai trước đây nó đưa tới cho anh xem mặt thì quả thực hắn có phần hơn……vẻ ngoài chắc chắn ăn đứt tên kia một bậc rồi, nhưng về mặt tình cảm thì anh cũng không chắc……phải tìm hiểu thêm thì mới có thể đưa ra kết luận cụ thể……hơn nữa hắn là người mà cả Ze lẫn Hera đều chấm cho điểm tốt……phải cân nhắc thật kĩ lưỡng nếu như không muốn mắc sai lầm lần thứ hai……“chẳng có gì đặc biệt cả!!!!!”_ nó phán một câu cắt đứt luôn dòng suy nghĩ của Hùng……“thì nó vốn chỉ là một loại cocktail bình thường mà!!!!!!”_ Hùng nhún vai trả lời một cách bình thản……“chậc!!!! thế mà cứ tưởng cái gì cao siêu!!!!!”_ nó vẩy vẩy ly rượu và nói mơ hồ: “tài năng của anh bị mối gặm hết rồi à??????”“nói khích nhau vừa nhé!!!!!”_ Hùng choàng tay qua cổ nó và kẹp chặt nói với giọng de dọa: “tin anh vặn cổ em không????”“không!!!!!”_ nó cười toe hồn nhiên trả lời: “nếu vặn thì anh đã vặn từ lâu rồi!!!! không cần đợi đến bây giờ!!!!!”“em đang thách anh đấy phải không????”_ Hùng gằn giọng lên……Nó chưa kịp nói gì thì……BỐP……BỐP……đầu của nó lẫn đầu của Hùng tự nhiên đầy sao……“hai đứa bay đùa đủ chưa hả?????”_ thầy nó trừng mắt nhìn vào nó và Hùng quát: “tâm sự gì thì vào trong khu cách biệt nhân viên mà tâm sự!!!!! ngoài này bao nhiêu khách hàng nhìn vào không biết ngượng hả??????”“cậu làm gì nóng thế!!!!!!”_ Hùng xoa xoa cái đầu của mình đồng thời cũng xoa đầu giùm nó nhăn nhó kêu: “tụi cháu vào là được chứ gì!!!!!”“cút!!!!!”_ thầy nó trợn trừng mắt lên chỉ thẳng vào bên trong đuổi hai người như đuổi tà……Hùng nhanh chóng đẩy lưng nó vào bên trong khu cách biệt dành riêng cho nhân viên……nó vẫn còn đang choáng với thái độ thất thường của thầy nó……Hùng đứng ở cửa liếc nhìn hắn, đôi mắt ánh lên những tia giận dữ kèm theo bao thắc mắc, có lẽ hắn đang phân vân về quan hệ giữa Hùng và nó……nhưng hắn không phải mối quan tâm hàng đầu……anh chàng tóc nâu kia từ đầu tới cuối cứ nhìn chằm chằm vào anh với ánh mắt thăm dò, khác hoàn toàn với hắn, tóc nâu rất bình thản nhưng đôi mắt dò xét kia khiến cho Hùng cảm thấy khó chịu……thật sự anh không thể lý giải được ánh mắt đó mang ý nghĩa gì, chỉ chắc chắn một điều, tóc nâu không có chút gì gọi là tình yêu trai gái……Nó ngồi quan sát hành động của Hùng……rồi nó thở dài nói:“anh lại tính làm cái gì thế?????”“không gì cả!!!!!”_ Hùng đóng kín cửa lại rồi ngồi xuống trước mặt nó và hỏi: “cánh tay em làm sao thế kia?????”“anh chưa gặp anh Dương à??????”Hùng lắc đầu, chân phải vắt lên chân trái, một tay chống cằm trả lời nó: “chưa!!!!! Về nước là anh đến nhà hàng luôn!!!!! Nghe nói Nhi cũng về nước được vài ngày rồi đúng không?????”“ừ!!!!!”_ nó gãi đầu trả lời, nó chẳng biết phải kể với Hùng từ đâu nữa……Hùng chỉ vào cánh tay nó hỏi lại một cách rõ ràng và nghiêm túc hẳn: “rồi sao???? cánh tay bó bột này là sao????? có chuyện gì mà bốn người không báo cho anh phải không?????”“chưa kịp báo thôi!!!!!”_ nó nhún vai trả lời: “em bị thế này từ sáng sớm hôm qua!!!!! Còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì báo cho anh thế nào được!!!!!”“chuyện xảy ra thế nào??????”_ Hùng khẽ nhíu mày rồi hỏi tiếp: “có biết đứa nào đánh không?????”“cái này……”_ nó ngập ngừng, đôi mắt chốc chốc lại nhìn về phía cửa……“sao?????”_ Hùng kéo cái ghế lại gác cả hai chân lên và nói: “hay để anh gọi thằng Pos vào kể?????? cần thì gọi thêm thằng nhóc đó vào nữa cho chắc!!!!!”“sao anh……”_ nó tròn mắt lên nhìn Hùng……rồi lập tức nó hiểu ngay ra vấn đề……Nó khẽ bật cười tự gõ vào đầu mình trách móc:“từ bao giờ mà em lại để lộ ra nhiều thông tin qua khuôn mặt thể này nhỉ?????”“anh không biết!!!!!!”_ Hùng lắc đầu và khẳng định luôn: “nhưng chắc chắn là trong thời gian anh không có mặt ở đây!!!!!!”“có lẽ thế!!!!!!”_ nó gật đầu công nhận……“………”_ Hùng yên lặng không nói gì cả……đôi mắt màu xanh nước biển chăm chú nhìn nó như đang muốn lắng nghe……Nó hiểu ánh mắt của Hùng, nhưng có điều nó không biết nên kể từ đâu……vì quả thật mọi chuyện quá rối rắm, và quan trọng hơn là hắn có mặt trong hầu hết mọi tình huống……“anh nghĩ em nên kể từ lúc em gặp thằng nhóc đang ngồi ngoài kia!!!!!”_ Hùng lên tiếng nói: “vì anh cảm thấy nó ảnh hưởng khá nhiều đến em!!!!!!”“được rồi!!!!”_ nó gật đầu nói: “nếu muốn nghe thì em kể tóm tắt cho……”Thế là nó kể lại tóm tắt cho Hùng tất cả những gì cần thiết……và sự xuất hiện của Chiến trong câu truyện khiến cho Hùng suýt chút nữa bóp nát chiếc cốc thủy tinh cầm trong tay……rồi chuyện nó bị đánh úp, rồi hắn đến cứu nguy như thế nào……rồi chuyện nhỏ Trân bán đấu giá mạng lưới nhà hàng Cherry ở Hoa Kỳ……quả thật trong thời gian Hùng không có mặt ở Việt Nam thật sự có quá nhiều chuyện không ngờ được xảy ra……nhất là sự xuất hiện bất ngờ và nhiệt tình một cách thái quá của hắn……điều này khiến cho Hùng có chút gì đó nghi ngờ……liệu hắn có mục đích gì khi giúp nó vô điều kiện như vậy????? chỉ vì tình yêu thì rõ ràng là ngụy biện!!!!!!!Nghe xong mọi chuyện, Hùng hất mắt nói với nó:“gọi cho anh Kry đến đây!!!!! Ngay lập tức!!!!!”“anh sao thế???? định ra mặt trước Hell à?????”_ nó nghiêng mặt nhìn Hùng chăm chú hỏi: “lần đầu tiên đấy!!!!!!”“anh chỉ cần gặp một mình Kry thôi!!!!!!”_ Hùng đứng dậy vuốt ngước mái tóc lên và nói: “tốt nhất là đừng để Pos nhìn thấy!!!!!!”“được thôi!!!! Xuống văn phòng của em dưới tầng 2!!!!”_ nó cũng đứng dậy nhún vai nói nhẹ tênh……Nó bước ra ngoài theo sau là Hùng, ánh mắt của Hùng khiến cho nó hơi khó chịu……dường như đôi mắt ấy sắc bén hơn hẳn bình thường……Nó qua chỗ thầy nó và xin phép rời khỏi Bar vài phút, hình như thầy nó có vẻ không hài lòng nhưng vẫn đồng ý cho nó và Hùng rời khỏi Bar……Mặc dù là tầm trưa nhưng cũng khá đông khách, với lại trong Bar được bao phủ bởi không gian tối với những ánh đèn mờ nhạt nên chẳng thể biết được bên ngoài trời có nắng hay mưa……thời gian dường như bị cô đọng lại tại không gian tối này……nó hất mặt về phía Hùng ra hiệu bảo anh xuống văn phòng trước, rồi nó tiến về phía mấy anh bảo vệ dặn dò gì đó……hắn ngồi đó quan sát mà đầu như bốc hỏa, đã vậy lại còn đang uống rượu mạnh nữa……khi nó vừa đi ngang qua hắn thì ngay lập tức hắn đưa tay giữa nó lại……Nó nói một cách lạnh lùng vô cảm:“có chuyện gì????? Đừng có gây sự nếu không tôi không khách sáo đâu!!!!!!!”“không có gì!!!!!”_ hắn buông tay ra và uống hết ly rượu còn đặt trên bàn nói: “tôi về đây!!!!!”Nói rồi hắn đứng dậy đi thẳng, nó tròn mắt lên nhìn theo cái bóng mờ mờ lấp dần phía cửa ra vào……có cảm giác gì đó trỗi dậy trong tâm trí nó……“kì lạ!!!!!!”Buông một câu thờ ơ, nó lắc đầu rồi nhìn lên phía tầng hai của Bar……có một nhân vật khá lớn đang có mặt ở trong Bar này, nhân vật đó bao trọn nguyên cả tầng hai, nó buộc phải đề phòng và tăng cường bảo vệ ở trên đó……ngộ nhỡ có gì xảy ra thì còn kịp trở tay…….


Chương 34

33 Trong khi đó, ở văn phòng của nó trên tầng 2……chỉ sau 5’ nó gọi là ngay lập tức Kry và Ath đã có mặt ở Cherry……Vừa nhìn thấy Hùng, Ath đã trợn tròn mắt lên, miệng lắp bắp mãi mới thành một câu hoàn chỉnh……“anh…anh…anh Pan????? Anh về…về khi nào thế?????”K...


Chương 35

34 Nó vùi mình xuống chiếc giường ấm áp……hôm nay quả là một ngày dài biết bao lo lắng……vắt tay lên trán và nhìn vào khoảng không màu đen của căn phòng……Hôm nay lúc ra về, Dương vừa gặp Hùng là ngay lập tức cả hai lao vào đánh nhau một trận……thật chẳng hiểu hai ông này có phải là bạn lâu năm của nhau không nữa……đánh nhau chán rồi lại kéo nó lên xe và vứt nó ở trước cổng nhà rồi rủ nhau đi nhậu……nó đến là bó tay với hai anh chàng này……Nhưng điều nó cảm thấy không yên chính là thái độ khác lạ của Kry, suốt ngày hôm nay nó không thể tập trung được……nhất là lúc Đức Mạnh ứng phó với hai con người nổi tiếng trong giang hồ là Nguyên Băng và Đại ca Minh Hoàng……nó đã không nhạy bén nhìn ra được mục đích thực của hai người họ, báo hại khiến cho anh quản lý Đức Mạnh phải chịu một đấm oan gia……may mà có hắn và Tuấn xuất hiện can ngăn chứ nếu không Bar của nó phải điêu đứng ít nhiều……đó còn chưa kể đến việc nó phải ra mặt……Nhưng thật không ngờ, hắn và Tuấn lại là bạn thân với Đại ca Minh Hoàng……rõ ràng chênh nhau rất nhiều tuổi……nó chưa từng nghĩ tới việc hắn có mối quan hệ với một con người như Minh Hoàng……Nghĩ tới đó mới nhớ, hình như nó đã từng gặp qua cái người tên Minh Hoàng đó……nhưng lục tung cả mớ trí nhớ mà nó vẫn không tài nào nhớ được gặp anh ta trong hoàn cảnh nào……khi mới nghe nhắc đến hai cái tên Nguyên Băng và Đại ca Minh Hoàng, ban đầu nó chẳng biết hai con người này là ai, nếu anh Đức Mạnh mà không nói sơ qua chắc nó cũng mù tịt……Suy nghĩ nhiều mà nó không biết đi vào giấc ngủ từ bao giờ……lần đầu tiên trong đời nó có thể ngủ dễ như vậy vào buổi tối……có lẽ bởi căn nhà quá yên ắng chăng????????……………………………Sáng hôm sau, nó dậy trước khi đồng hồ điểm giờ báo thức……gãi đầu ngáp một cái, nó bước vào phòng tắm……Cánh tay bó bột khiến nó khó chịu……ngứa mà không thể gãi được……không biết đến khi nào nó mới có thể tháo bột đây????? để cánh tay thế này quả thực bất tiện……Khoác tạm cái áo khoác ngoài, đúng là trời đã trở lạnh thật rồi, từ bây giờ đồng phục chuyển sang mùa đông, nữ được phép mặc quần dài……nó thích mặc đồng phục giống con trai như thế này, trang phục này tạo điều kiện cho nó hoạt động dễ dàng hơn khi mặc váy……Xách cặp lên vai, thói quen đi học sớm của nó đã trở lại……vì không có xe đạp nên nó quyết định sẽ đi bộ tới trường……chỉ có 3 cây số thôi, khoảng cách đó chẳng là gì đối với nó……căn nhà của nó đột nhiên yên ắng lạ thường, điều này khiến cho nó nhất thời không thích ứng được……chẳng biết ba mẹ con bà Thuyên đi đâu mà nó chẳng thấy tăm hơi từ lúc nó về nhà……vài cô giúp việc nói bà ta lôi nhỏ Trân và nhỏ Chi ra ngoài với vẻ tức giận chứ không biết họ đi đâu……Bước từng bước chậm rãi trên đường, không khí lạnh buổi sớm làm nó khẽ rùng mình, nhưng thực sự rất thoải mái……nó chưa từng nghĩ rằng đi bộ dưới cái tiết trời như thế này lại thú vị như vậy……cảnh đường phố sao mà thanh bình đến vậy????? đâu thể ngờ được nó đã từ bỏ cái thanh bình này để tìm đến thế giới đen tối kia……nhưng chính vì thế mà nó mới hiểu được, thế giới không phải là màu hồng như nó thường nghĩ……cái trắng cái đen không rõ ràng như những gì nó thấy……trắng đen của xã hội cứ nhập nhằng nhập nhằng pha hòa lẫn nhau thành một màu xám xịt đầy nguy hiểm……Tiếng lách cách bên đường khiến nó chú ý, các bà dọn quán lề đường đã bắt đầu đẩy hàng ra, trông họ sống thật bình yên……nó đứng ngẩn ra nhìn những người bán hàng dọn ra từng đồ ăn thức uống……tự nhiên nó thắc mắc với chính mình……ngày trước nó thường đi học rất sớm, sao lại chưa từng để ý thấy những cảnh như thế này????? Thật là kì lạ…………Kít……ít……Tiếng phanh xe làm nó giật mình……quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng động……hắn đang ngồi trên chiếc xe địa hình màu nâu và đang tròn mắt lên nhìn nó……“Hương????? Sao em lại đứng đây??????”Nó hiện đang tròn mắt lên nhìn hắn……hai hôm nay hắn luôn đi ô tô đến trường, sao bây giờ lại xuất hiện dưới bộ dạng “hoàng tử xe đạp” thế này??????Hắn xuống xe dắt lại phía nó và làm động tác hua tay trước mặt nó nói:“Hương???? Em sao thế?????”Nó giật mình vội quay mặt đi nói tránh:“không sao hết!!!!! tôi đi đây!!!!!”Nói rồi nó toan bước đi thì bị hắn giữa tay lại……cảm giác ấm áp trong bàn tay của hắn khiến nó giật mình vội vàng giật tay lại……đôi mắt ánh lên sự bối rối hiếm gặp……Hắn bật cười nhìn nó nói với vẻ nhí nhố:“em sao thế???? người tôi đâu có điện!!!!!!”“tại sao anh lại ở đây????? chẳng phải đã nói rằng đừng lại gần tôi nữa hay sao!!!!!!!”_ nó lạnh lùng nói với giọng đều đều……Chính nó cũng chẳng biết giờ nó là ai nữa……Dương Mỹ Nguyệt Hương hay Hades……nó chẳng còn phân biệt được nữa……“tình cờ thôi mà!!!! tôi đang đi mua bánh thì gặp em đấy!!!!!”_ hắn tươi cười dựa người vào xe nói như không để tâm đến thái độ khác lạ của nó: “muốn quá giang một đoạn không??????”“khỏi cần!!!!!”_ nó lạnh nhạt nói rồi quay người bước đi……Hắn đứng đằng sau khẽ mỉm cười, thái độ của nó với hắn đã hoàn toàn khác……càng lạnh lùng thì hắn biết hình ảnh của hắn trong tim nó ngày càng đậm nét……hắn gạt chân chống xe rồi từ từ dắt đi về phía nó……trong chốc lát hắn đã đi song song với nó……và hắn bắt đầu luyên thuyên……“em mặc thế này trông dễ thương cực!!!!!!”“vớ vẩn!!!!!”“sao hôm nay em lại đi bộ thế?????”“không liên quan tới anh!!!!!”“lên xe tôi chở!!!! đi bộ vậy không mỏi chân hả????”“không!!!!”“lên đi mà!!!!”“không!!!!!”Cứ thế, nó và hắn lời qua tiếng lại cho tới cửa hàng bánh ngọt Sweet cake……hắn nhờ nó giữa hộ cái xe rồi chạy vèo vào trong mua bánh cho cả hắn và nó……cũng từ ngày biết nó đến giờ mà hắn đâm ra nghiền ăn bánh ở cửa hàng này rồi, công nhận ngon thật……“cầm đi!!!!!!”_ hắn cười toe chìa trước mặt nó chiếc bánh kem vô cùng ngon mắt, loại mà nó ưa thích……“cảm ơn!!!!”“em ăn đi!!!! Đưa xe tôi dắt!!!!”_ hắn vừa nói vừa giữa lấy chiếc xe của mình……Nó ăn chiếc bánh rất tự nhiên mà không để ý đến ánh mắt dịu dàng của hắn đang hướng về phía nó……cảm giác hạnh phúc đang tràn ngập lấy hắn……nó sẽ chẳng bao giờ biết được, việc tình cờ gặp nó trên đường đã khiến cho hắn vui mừng đến thế nào……có lẽ hắn phải cảm ơn chị gái mình vì đã cướp xe ô tô của hắn để hắn phải lóc cóc đạp xe đạp tới trường thế này……“lên xe đi!!!!!”_ hắn kéo áo nó và nói: “đi bộ xa vậy rồi em không mỏi à??????”“…………”Nó trầm ngâm một lúc rồi gật đầu……hôm nay tự nhiên nó dễ tính hơn hẳn mọi ngày……còn hắn thì khỏi nói rồi, khuôn mặt nở một nụ cười tươi sáng nhất……có lẽ chỉ vậy thôi cũng đủ để cho hắn hạnh phúc rồi……Nó ngồi đằng sau dựa lưng mình vào lưng của hắn, tay phải chống phía trước giữ thăng bằng và nhìn cảnh vật thi nhau chạy về một điểm hun hút trước mặt……cảm giác quen thuộc trỗi dậy trong tâm trí nó……ngày trước hồi còn tấm bé, bố nó cũng thường chở nó như thế này……hay thật, từ hôm bị đánh úp tới giờ, cứ nhìn thấy hắn hay ở bên cạnh hắn là y như rằng nó nhớ tới bố……thật là lạ lùng……Nhưng nghĩ đến đây nó mới để ý, cứ mỗi lần nó nói cái gì đó tổn thương hắn, là ngày hôm sau ngay lập tức thái độ của hắn lại thay đổi, ban đầu mới gặp, hắn trầm tính hơn, nhưng giờ cứ thấy nó là mắt hắn lại sáng lên……trên môi lúc nào cũng thường trực một nụ cười……mỗi lần nó mắng hắn, ngày hôm sau, đôi mắt hắn lại sâu thêm một chút, và nồng nàn hơn một chút……thật sự nó không thể lý giải được những điều ấy……thành thật mà nói, với nó, hắn hoàn toàn là một ẩn số không thể hiểu hết được……“này Prince!!!!!!”Nó khẽ gọi……“gọi Minh được rồi!!!!! tự nhiên bắt chước gọi Prince làm gì thế???????”Hắn đáp lại ngay lập tức……“thích gọi vậy!!!!!”_ nó nói ngang……“tùy em!!!!! nhưng tôi vẫn thích gọi tên hơn!!!!!”_ hắn vừa đạp xe vừa nhún vai trả lời……nhưng khuôn mặt hắn vẫn cứ hiện hữu một nụ cười tươi sáng……“tại sao lại thích gọi tên?????”_ nó thắc mắc……“tôi thích em gọi tên tôi!!!!!”_ hắn trả lời bình thản……“tại sao lại thích tôi gọi tên anh?????”_ nó tiếp tục hỏi……“vì tôi thích em nên muốn em gọi tên tôi!!!! Vậy thôi!!!!”“những gì tôi nói trước đây anh không để vào đầu sao??????”_ nó hướng đôi mắt lên trên bầu trời, đầu ngả hẳn lên lưng của hắn mà hỏi……“chẳng phải đã nói rồi sao!!!!!!”_ hắn bật cười thản nhiên trả lời nó một cách rất tự tin: “tôi sẽ khiến em phải thay đổi!!!!! những lời nói của em chỉ làm tôi càng quyết tâm hơn thôi!!!!!”“không sợ bị tổn thương ư??????”_ nó hỏi giọng lành lạnh u buồn……“………”_ hắn yên lặng……giọng nói của nó làm hắn cảm thấy xót xa……người bị tổn thương là nó chứ đâu phải hắn……“sao lại im lặng?????”_ nó khẽ quay đầu nhìn về phía hắn……nhưng chỉ thấy tấm lưng và bờ vai rộng của hắn mà thôi……“Tôi thà bị tổn thương còn hơn là nhìn thấy em đau khổ!!!!!!! Vì vậy em không cần lo cho tôi đâu!!!!!”_ hắn trả lời với chất giọng đều đều trầm ấm ấy……Lời nói của hắn dường như có tác dụng khiến cho tim nó khẽ rung lên một nhịp……một cách tự nhiên, nó cảm thấy bình yên khi ở cạnh hắn……lý trí của nó lại một lần nữa bị dao động……“anh giống bố tôi ghê!!!!!”_ nó buột miệng khen hắn một cách vô thức……“hả??????”Hắn có nghe nhầm không????? nó bảo hắn giống bố của nó ư????? Chẳng lẽ từ đầu tới giờ nó cứ coi hắn như bố của nó?????? Không đùa đấy chứ????? hắn muốn làm người yêu nó chứ có muốn làm “bố” của nó đâu!!!!!!!Có lẽ thắc mắc của hắn là đúng, nhưng chắc hắn chưa ngộ ra được một điều rất hiển nhiên…… “trong đời thường, người con trai phải coi người con gái như con gái của mình thì cuộc sống mới dễ chịu được!!!!!! và ngược lại……”……chẳng biết đến bao giờ hắn mới ngộ ra được điều này nhỉ??????…………………Vừa tới trường, nó ngay lập tức nhảy xuống xe và nói:“cảm ơn”Rồi nó bước đi để lại hắn đứng nghệt ra đó……từ khi nào mà nó lại nói “cảm ơn” với hắn như thế nhỉ?????? …….


Chương 36

35 Lấy một đống sách đặt lên bàn, nó ngồi chưa ấm chỗ thì y như rằng hắn xuất hiện trước mặt với nụ cười thường ngày……“em đang đọc gì thế?????”Hắn hỏi mà tay thì với lấy cuốn sách ở trước mặt nó và xem……rõ ràng chẳng liên quan gì tới kiến thức của lớp 12 cả……là học sinh cuối cấp mà lại đi đọc về “Pháp Luật và Chính Trị”……điều này khiến hắn thắc mắc……“đọc chơi thôi!!!!!!”_ nó nhún vai lấy quyển khác trên bàn và giở ra đọc tiếp……Hắn gãi đầu rồi cũng tập trung vào quyển sách mới lấy được của nó, có cái gì đó thôi thúc hắn phải đọc quyển sách này……Nó như nhớ ra điều gì đó, ngước mắt lên nhìn hắn……nó lên tiếng gọi:“Prince!!!!!!”“hôm nay em gọi tôi hai lần rồi đấy!!!!!!”_ hắn ngẩng đầu lên cười trả lời: “có gì muốn hỏi phải không?????”“tại sao anh vẫn học lớp 12??????”_ nó hỏi với toàn bộ thắc mắc trong lòng……“vì trước đây tôi phải sang Mỹ một năm nên bảo lưu kết quả học ở trường!!!!!!”_ hắn gấp sách lại chống cằm trả lời nó, giọng nói của hắn có vẻ trầm hơn bình thường: “sau khi về, tôi lại học tiếp chương trình lớp 10!!!!!! Mặc dù không học tôi vẫn có thể tốt nghiệp được trước thời hạn!!!!!!”“ấn tượng ban đầu của tôi về anh rất mờ nhạt!!!!!”_ nó quan sát thật kĩ hắn và nói giọng trầm tư: “chỉ duy có đôi mắt của anh lúc đó khiến tôi cảm thấy khó chịu khi nhớ lại!!!!!!”“đôi mắt ư?????”_ hắn ngạc nhiên nhìn nó chỉ vào mắt mình: “mắt tôi làm sao???????”“vô hồn!!!!!”“hở?????”_ hắn tròn mắt lên nhìn nó……đôi mắt hắn tự hào nhất mà nó lại bảo là “vô hồn”……thật chẳng hiểu nó thế nào nữa……“chính vì vậy nên khi chạm mặt anh ở tai nạn đó, tôi đã không nhận ra!!!!!!”_ nó tiếp tục nói mà không để ý đến thái độ ngạc nhiên của hắn……“tại sao??????”_ hắn thắc mắc……nhớ lại thì cũng đúng, hôm ấy, khi nó và hắn nhìn thẳng vào mắt nhau, nó cũng đâu có biết hắn là ai……vẫn hỏi một câu ngây ngô như thường mà……“đôi mắt không còn như trước nữa!!!!! nó sáng và trong hơn hẳn hồi đó!!!!!”_ nó vẫn tiếp tục nói với cái giọng đều đều mà trầm trầm: “vì vậy nên tôi mới không thích nhìn thẳng vào nó!!!!!”“…………”Hắn thoáng ngỡ ngàng về những điều nó vừa thốt ra……rồi sau cảm giác ngỡ ngàng là lo lắng……tại sao nó lại nói với hắn những điều này????? Chắc chắn phải có điều gì đó mới khiến nó nói ra những điều nhỏ nhặt nhưng vô cùng quan trọng này……nó tinh ý đến mức có thể nhận ra sự thay đổi của con mắt, vậy thì không có nghĩ lý gì nếu nó không có mục đích khi nói ra sự thay đổi đó……“tại sao em lại nói những lời này??????”Hắn nhìn thẳng vào mắt nó và hỏi với giọng thực sự lo lắng hoài nghi…“thành thật với chính mình đi!!!!!! Đôi mắt đó hoàn toàn không hướng về tôi!!!!!!”_ nó nhíu mày nhìn hắn nói vẫn cái giọng đều đều khó tả đó: “người hỏi tại sao phải là tôi mới đúng!!!!! Vì cái gì mà anh lại theo đuổi tôi??????”Hắn bất ngờ bởi những lời nói của nó……thì ra đây là điều nó muốn hỏi sau tất cả……sao hắn lại không nhận ra điều này????? Khi ráp nối lại những lời nói của nó, thái độ khác lạ của nó, hắn đã hiểu tất cả……điều này chứng tỏ nó đang ghen tỵ, ghen với người đã thay đổi hắn trước nó……và chắc chắn hơn một điều, rõ ràng nó thích hắn……rồi tự nhiên tim hắn đập mạnh, dường như hắn chưa sẵn sàng cho chuyện nó thích hắn thì phải……và hắn bật cười……“cười gì???????”_ nó nghiêng đầu nhìn hắn thắc mắc……“Hương này!!!!!”_ hắn thôi cười và nhìn nó hỏi: “nếu tôi nói vì tôi yêu em liệu em có tin không??????”“không!!!!!!”“em không tin vậy sao còn hỏi tôi điều đó?????”_ hắn giả ngơ hỏi lại nó……“vì anh Hùng bảo tôi hỏi anh!!!!!!”_ nó thản nhiên trả lời……“anh Hùng?????”Khuôn mặt hắn tối sầm lại, tại sao vô duyên vô cớ nó lại lôi cái tên “Hùng” ra khi đang nói chuyện với hắn???????“hôm qua tôi kể cho anh ấy nghe mọi chuyện!!!!! và anh ấy bảo rằng anh chắc chắn phải có mục đích nào đó chứ không chỉ vì tình yêu!!!!!!”_ nó vẫn giữ thái độ bình thản nói với hắn……Khuôn mặt hắn càng tối hơn nữa……vậy ra hắn đã lầm, tất cả những gì vừa nói chỉ là nhận xét của một tên con trai mà hắn thậm chí còn chẳng biết là ai!!!!!!……quả thật hắn đã lầm thật rồi, hắn tưởng rằng nó thích hắn nhưng thực chất là ngược lại……nhưng có lẽ tên con trai kia nghi ngờ là đúng, từ đầu tới cuối hắn làm mọi việc không một lý do, có chăng thì cũng chỉ vì hắn yêu nó thôi mà……nhưng với thế giới của nó và những người khác kia, tình yêu không phải lý do chính đáng mà bắt buộc phải là một mục đích rõ ràng……hắn lấy đâu ra cái mục đích đó chứ?????? chỉ vì hắn yêu nó thôi, mục đích nào khác nữa????Nó chống cằm nhìn ra cửa sổ và nói tiếp:“thật ra tôi cũng chẳng quan tâm chuyện này lắm!!!!! Dù anh có mục đích gì chăng nữa thì anh cũng là người đầu tiên trong cái trường nay bắt truyện với tôi trong suốt ba năm học!!!!!! có nghĩa là anh chẳng biết gì về tôi trước đây cả!!!!! tôi chỉ hỏi vậy để có cớ nói lại với anh Hùng mà thôi!!!!!!!!”Hắn lại lần nữa nhìn nó bằng ánh mắt khó hiểu, nó đang nói cái gì vậy????? hắn chẳng thể hiểu nổi nó nữa……“nghĩa là sao??????”Nhìn khuôn mặt ngơ ngác của hắn mà nó khẽ nhíu mày, sao tự nhiên mắt hắn sâu thẳm đến vậy??????? nó nói gì sao sai??????“nghĩa là tôi không quan tâm!!!!!!”“không quan tâm ư?????”_ hắn cảm thấy hụt hẫng bởi lời nói của nó……với nó, hắn như người dưng nước lã vậy……“ừ!!!!!”_ nó gật đầu……Hắn khẽ cúi đầu xuống không còn nhìn nó nữa……tâm trạng vui vẻ lúc sáng đã biến mất nhường chỗ cho sự đau đớn thất vọng……trái tim hắn dường như bị cái gì đó đè nặng đến khó thở……chẳng lẽ yêu nó khó đến thế sao???? chẳng lẽ hắn không thể khiến cho nó mở lòng một lần nữa sao?????“à này!!!!”_ nó lại lên tiếng nói mà không quay mặt sang nhìn hắn: “tôi hỏi anh một chuyện được không??????”“……………”Hắn yên lặng không trả lời, nó thấy lạ liền quay đầu nhìn hắn thắc mắc……rồi nó khẽ động đậy vươn người chạm nhẹ vào người hắn gọi:“này Prince!!!!!”“hả????? gì vậy?????”_ hắn giật mình ngẩng đầu lên nhìn nó hỏi một cách ngơ ngác…“anh làm sao thế???? tự nhiên ngồi ngẩn ra đấy!!!!!!”_ nó ngồi xuống nhíu mày hỏi với vẻ thắc mắc thấy rõ……“không……không sao!!!!!”_ hắn ấp úng trả lời……một tay đặt lên trán khẽ ấn vào thái dương để lấy lại sự bình tĩnh cần thiết……Nó nhìn đồng hồ……đã gần đến giờ học, nó thu dọn hết sách trên bàn chuẩn bị đứng dậy thì hắn chồm người lên giữ lấy cánh tay phải của nó……đôi mắt sâu thẳm của hắn nhìn thẳng vào mắt của nó, hắn nói với giọng trầm trầm:“em thực sự không quan tâm tới tôi sao??????”“anh làm sao thế????? sắp tới giờ học rồi, đừng có nói năng linh tinh nữa!!!!!!”_ nó giật tay mình ra gắt lên……Nói rồi nó cầm sách quay về phía giá sách để trả lại chúng về đúng chỗ của nó……hắn đứng dậy đi theo đằng sau và hỏi đủ để hắn và nó nghe thấy:“chẳng lẽ những gì em nói đều là do anh ta bảo sao?????”“anh ta nào??????”“người ôm em ngày hôm qua!!!!!!”“đâu phải!!!!!!”_ nó vừa trả sách vừa nói: “truyện đôi mắt thay đổi là thật!!!!!! những gì tôi nói là những cảm nhận của tôi!!!!!!! Anh Hùng mới gặp anh có một lần làm sao biết được chuyện đó!!!!!”Câu nói này của nó làm hắn bừng tỉnh……vậy nghĩa là hắn không nhầm, chắc chắn nó có cảm tình với hắn, dù chỉ một chút nhưng điều đó khiến hắn cảm thấy vui……nụ cười tươi sáng lại xuất hiện trên khuôn mặt điển trai của hắn……“vừa rồi hình như em muốn hỏi gì đó phải không?????”_ hắn đứng tựa vào giá sách cười hỏi nó……giọng nói của hắn không thâm trầm như lúc trước nữa……“tôi quên rồi!!!!!”_ nó đặt nốt quyển sách cuối cùng lên giá trả lời hắn một cách lạnh băng……“tôi biết em muốn hỏi gì!!!!!!”_ hắn vẫn cười và nói một cách bình thản……“vậy ư?????”“em muốn tôi trả lời không??????”“…………”_ nó có hơi dao động bởi câu nói của hắn……chẳng lẽ hắn thực sự biết nó muốn hỏi gì sao?????Nhìn khuôn mặt tự tin của hắn làm nó muốn đạp ột cái, nó thờ ơ trả lời:“tùy!!!!!”“không quan tâm thật à?????”“nhiều chuyện!!!!!”Nó nói rồi xách cặp đi ra khỏi thư viện……hắn đứng đó cười một mình……có lẽ đây là lần đầu tiên hắn khiến cho nó không thể nói gì được…hay đúng hơn là không có gì để nói……Hôm nay nhỏ Trân không xuất hiện, có lẽ bị mẹ kế của nó phạt gì đó rồi……nó cũng không hiểu tại sao bà Thuyên lại hành động như vậy……dù sao thì Cherry cũng là của nó, nhỏ Trân động vào thì người tức giận phải là nó chứ sao lại là bà ta????? Nó thậm chí không thèm truy cứu lần này, vậy sao bà Thuyên lại có thái độ gay gắt đến vậy??????Nhưng chuyện nhỏ Trân không phải là mối quan tâm hàng đầu, thông báo của cô giáo mới là điều đáng lo……nhà trường đã đình chỉ tư cách “Giáo sinh thực tập” của Nhi và buộc cô phải rời khỏi trường S.


Chương 37

36 Rồi bỗng có tiếng cười giòn tan vang lên phá vỡ cái không gian trầm lắng đó……người đầu tiên nghe thấy tiếng cười đó không ai khác chính là nó……Nó kéo tay hắn nói:“gặp người quen rồi!!!!!!”“hử??????”Hắn nhìn theo hướng nhìn của nó và nhận ra, người con gái mặc váy trắng đang đùa giỡn với sóng biển và nụ cười giòn trên khuôn mặt không ai khác chính là em họ của hắn, Trần Tuyết Nhung……“sao con bé lại ở đây?????”_ hắn bất giác tự hỏi chính mình……“người ở đằng sau kìa!!!! Nhìn xa hơn chút đi!!!!!”_ nó lắc đầu chỉ tay thẳng về phía đằng sau của Nhung……Và ngay lập tức đôi mắt của hắn tối lại……Nguyễn Bảo Nam, người đã đánh úp nó và hắn đang đứng đó, ngay phía sau cô em gái họ của hắn……“ai vậy????”_ Hân kéo tay nó hỏi……“người đã làm cánh tay tao phải bó bột!!!!!!!”Nó khẽ nhếch mép cười đứng dậy và nói tiếp:“phải thử xem hắn ta sẽ ngạc nhiên thế nào khi tao xuất hiện!!!!!”“tôi đi cùng em!!!!!”_ hắn cũng đứng dậy theo……Hân kéo cả nó và hắn lại, đôi mắt cô trừng trừng nhìn hai người gằn lên từng tiếng:“định bỏ tôi lại sao?????”“bây giờ mày đã biết tao là ai!!!! Mày vẫn muốn làm bạn sao?????”_ nó thản nhiên hỏi lại Hân……Hân đứng phắt dậy và tát cho nó một cái……“MÀY NÓI CÁI GÌ HẢ CON NGỐC!!!!! DÙ MÀY LÀ AI THÌ MÀY VẪN MÃI LÀ BẠN TAO!!!! ĐÓ LÀ SỰ THẬT KHÔNG THỂ THAY ĐỔI ĐƯỢC, RÕ CHƯA???????”Cái tát quả thật rất đau, nhưng coi như Hân đã tha thứ cho nó vì tội dám giấu giếm một truyện hệ trọng như vậy……nó bật cười nói:“nếu vậy thì đi cùng đi!!!!! Mày là bạn tao mà!!!!!!”“con ngốc này!!!!!”Hân gằn giọng rồi ấn đầu nó xuống……hắn khẽ mỉm cười, nhìn nó bây giờ thực sự hạnh phúc, điều đó khiến hắn vui……hắn đã từng muốn nói rằng nó nên làm bạn lại với Hân nhưng chưa có cơ hội……thật may sao nó và Hân đã hòa trở lại……tình bạn có thể giúp nó vui hơn, mà nó vui thì hắn cũng thấy hạnh phúc……Vừa mới bước xuống dưới nền cát thì ngay lập tức Nhung phóng tới ôm lấy cổ của hắn nói với giọng nũng nịu:“anh Minh!!!! Sao anh lại ở đây thế??????”“buông ra cái coi!!!!!”_ hắn nhăn mặt gỡ tay của Nhung ra và nói kiểu như trách mắng: “em có biết ai đang ở đây không??????”“hi hi hi!!!!!”_ Nhung che miêng cười điểu giả liếc nhìn nó nói: “em biết rồi!!!! chị dâu của em chứ gì????? Hi hi hi!!!!!”“em………”Hắn chưa kịp phản kháng lại thì Nhung đã tí tởn nói chuyện với nó:“chị Hương!!!!! Sao chị cũng ở đây vậy???? cả chị Hân nữa!!!!!!”“con nhóc này!!!!!”_ Hân gõ yêu Nhung một cái nói: “sao lúc nào cũng nhìn thấy chị cuối cùng thế??????”“Ple`!!!!”_ Nhung khẽ nhăn mặt lè lưỡi trêu Hân nói khích bác: “ai biểu chị không xinh bằng chị dâu em!!!! chị Hương nhỉ!!!!!!”Nhung quay sang nó cười nịnh……một cô nhóc dễ thương như thế này thì nó làm sao nỡ ra tay độc ác được chứ……Nhung giống hệt Ath về tính cách, thật sự rất nhí nhảnh, mỗi tội Ath hay nói móc nói xiên anh chị thấy ghét luôn……“Nhung!!!!!!”Tiếng gọi của người con trai khiến Nhung giật mình quay người lại…Nam đã chạy lại gần cô từ bao giờ rồi……Nhung chưa kịp phản ứng gì thì Nam đã kéo cô bé ra phía sau và nói:“anh đã dặn là em không được tùy tiện nói chuyện với người lạ rồi cơ mà!!!!!!!”“anh Nam!!!!!!”_ Nhung bất ngờ rồi cũng nói: “họ đâu phải người lạ!!!!!!!”Khuôn mặt Nam tối sầm lại, câu nói “họ không phải người lạ” khiến anh bất ngờ……vì nó, Hades đang có mặt ở đây, và Nhung lại bảo không phải người lạ……chẳng lẽ cô quên hai vết seo trên mặt của mình là do ai làm rồi sao??????Nhung không hiểu gì cả, cô tươi cười kéo tay Nam lại giới thiệu với mọi người:“mọi người!!!!! đây là anh Nam!!!! Anh ấy là anh kết nghĩa của em đó!!!!!! Đẹp trai không??????”“ồ!!!!!”_ Hân khẽ cười gật đầu nói: “mắt thẩm mỹ của em không tệ cho lắm!!!!! rất ổn đấy!!!!!”“chuyện!!!! em là ai chứ!!!!!”_ Nhung vênh mặt tự hào……Trong khi đó, Nam đang đấu mắt với cả nó và hắn, nụ cười nửa miệng của nó khiến Nam cảm thấy lạnh người……“tôi là Minh!!!! Anh họ của Nhung!!!!!”_ hắn nhếch mép cười rồi tự giới thiệu……“anh họ?????”_ Nam nhíu mày nhìn hắn rồi nhìn Nhung……“đúng ạ!!!!!”_ Nhung gật đầu rồi chỉ sang nó giới thiệu tiếp: “còn đây là chị Hương, bạn gái của anh Minh!!!!! Và là chị dâu tương lai của em đó!!!!!!”Nó hơi giật mình bởi lời giới thiệu của Nhung về nó, tự nhiên khuôn mặt nó nóng lên……Hân vừa kịp phát hiện ra biểu hiện lạ lùng của nó liền chọc ngay:“ê Hương!!!!! Mày làm bạn gái Prince bao giờ thế??????”“làm…làm gì có!!!!! Mày đừng có nói lung tung!!!!!”_ nó giật mình vội vàng chối……“Hương!!!!!”_ hắn đột nhiên gọi tên nó……Theo phản xạ, nó quay lại và……TÁCH……khuôn mặt đỏ bừng của nó đã được lưu trong điện thoại của hắn……Chớp mắt hai cái, nó hiểu ra vấn đề……nó hét ầm lên:“cái tên điên kia!!!! Xóa nó ngay lập tức!!!!!!”“tôi đâu có ngu!!!!!!”_ hắn hý hửng cho ngay điện thoại vào túi quần nói: “hiếm khi thấy em đỏ mặt vậy!!!!!!”“anh chị tình tứ vừa nhá!!!!!”_ Nhung chống nạnh quát nạt: “có biết bao nhiêu người đứng đây không??????”Nó hầm hè nhìn hắn nhưng không động thủ, sợ cô em họ của hắn lao vào đồ sát……còn hắn thì khỏi nói, chớp được cái ảnh thiên thần đó……chắc lát nữa đi rửa rồi cho vào ví……Hân đứng ngoài cười sắc sụa……còn lại mỗi mình Nam đứng nhìn không hiểu gì cả……“ra đâu đó ngồi nói chuyện đi các anh chị!!!!!!”_ Nhung đề xuất ý kiến và ngay lập tức kéo mọi người vào một quán nhỏ ven biển……Nó hoàn toàn quên mất sự xuất hiện của Nam và mục đích nó đến đây hôm nay, giờ nó đang tìm cách để hắn xóa cái tấm ánh trời đánh trong điện thoại mà thôi……Nhung gọi bao nhiêu là đồ ăn biển ra……Mọi người nói chuyện với nhau rất vui vẻ, rồi hắn nhận ra ánh mắt đề phòng của Nam, hắn khẽ cười hất mặt bảo Nhung:“ra kia lấy cho anh mấy quả dừa vào đây!!!!!!”Con bé đang bóc con bề bề ăn tự dưng bị sai, hằn học nói:“còn lâu!!!! Muốn uống anh đi mà lấy!!!!!”“có đi không?????”_ hắn đe dọa: “hay anh bảo bố em cho nghỉ suất đi du lịch xuyên Châu Âu nhé!!!!!”“anh……cái đồ bắt nạt trẻ con!!!!!”_ Nhung vùng vằng đứng dậy miễn cưỡng đi gọi thêm vài quả dừa……Đợi cho Nhung đi xa xa một chút, hắn mới lên tiếng nói:“có nhất thiết phải đeo bộ mặt đề phòng thế không???????”“vì cô ta là bạn gái cậu mà cậu bỏ qua cho những việc cô ta làm với em gái mình sao??????”_ Nam vào thẳng luôn vấn đề……“nếu là tôi làm thật thì Nhung có cười nói vui vẻ với tôi thế này không?????”_ nó cắm phập cái dĩa xuống một con bề bề đã được hắn bóc sẵn……“……………”_ Nam tròn mắt nhìn nó……quả thật nó nói đúng, Nhung không hề sợ hãi trước nó……trong khi đó, mỗi khi nhắc đến cái tên Hades là Nhung lại giật bắn và run rẩy hoảng sợ……“ba người đang nói về chuyện gì vậy?????”_ Hân không hiểu lắm lên tiếng hỏi……“mày để ý trên khuôn mặt Nhung có hai vết sẹo không?????”_ nó quay sang Hân hỏi……“à có!!!!! Tao có nghe loáng thoáng về chuyện này!!!!!!”_ Hân gật đầu……“anh ta nghĩ là tao làm!!!!!!”_ nó hất mặt về phía Nam nói……“mày làm á?????”_ Hân tròn mắt lên hỏi: “đùa!!!!! Nếu thế thì sao Nhung tươi cười với mày như không vậy?????”“cô ấy có làm đâu!!!!!”_ Hắn thản nhiên nói: “chỉ là cái biệt danh Hades làm thôi!!!!!!”“nó là Hades còn gì?????”_ Hân nhìn hắn ngây ngô hỏi……“đó!!!! Thấy chưa?????”_ nó nhìn Nam hỏi: “cái biệt danh đó là của tôi!!!!! Nói tới cái là biết tôi ngay!!!!!”“nghĩa là sao?????”_ Nam khuôn mặt tối sầm lại gằn giọng hỏi……anh đã lờ mờ hiểu ra điều nó và hắn muốn nói……“anh ngu hay giả bộ không hiểu??????”_ nó nói thẳng vào mặt Nam luôn: “nếu tôi là người đả thương Nhung thì thái độ của cô bé sẽ khác hẳn!!!!! vì chỉ có cô bé mới là người nhìn thấy khuôn mặt thật của Hades lúc đó!!!!!”“……………”_ Nam yên lặng suy nghĩ……quả thật đúng vậy……“muốn biết lý do tại sao Nhung bị vậy không?????”_ Hắn nhìn Nam nói khích……“có gì thì nói thẳng ra!!!!!!”“anh có thể lực rất lớn ở Hải Phòng này phải không?????”_ Hân hiểu ý liền nói: “vậy nghĩa là……”“sai!!!!!”_ nó lắc đầu nói: “lý do là ở tao này!!!!! Tao là mục tiêu của chúng và chúng muốn lợi dụng anh ta để hại chết tao!!!!!!”“ủa ủa?????”_ Hân giơ tay dừng mọi hành động của tất cả mọi người lại và nhìn nó hỏi: “sao tao chưa nghe mày kể truyện này??????”“ờ nhỉ!!!!!”_ nó sực nhớ rồi cười trừ nhìn Hân nói: “tao quên mất!!!!!”……BỐP……Á……Nó muốn lủng đầu vì cái cốc của Hân, cô bạn nó lúc nào cũng bạo lực như vậy……“cái chuyện này mà cũng quên được hả???? đầu óc mày để đâu thế???”_ Hân gầm ghè nhìn nó như muốn ăn tươi nuốt sống……“sưng một cục rồi đây này!!!!!”_ hắn dùng hai tay kéo đầu nó xuống xem xét và nói với giọng xót xa rồi nhìn Hân trách móc: “Hân kia, sao bà dàm đánh Hương thế hả?????”“đừng tưởng ông là Prince mà tôi không dám đánh nhá!!!!”_ Hân ngứa mắt nhìn hắn hầm hè nói: “muốn tôi quăng cả hai xuống biển không???? Nhìn ngứa mắt quá đi mất!!!!!!”“thử xem!!!!!”_ hắn vênh mặt lên nói trong khi tay vẫn xoa đầu cho nó……“đừng có thách!!!!!”_ Hân chồm dậy hăm dọa……“ngồi xuống!!!!!!”_ nó giơ tay ấn mặt Hân xuống dùng vai đẩy hắn ra nói: “hai người lạc chủ đề hơi xa rồi đấy!!!!!!”Hắn và Hân nghệt ra nhìn nhau, nhìn nó rồi nhìn anh chàng Nam đang ngồi trước mặt……khẽ gãi đầu, hắn cùng Hân chỉ cười cho qua truyện……xấu hổ chết đi được……Liếc xéo cả hắn và Hân, nó quay nhìn Nam, có vẻ như anh chàng không quan tâm mấy đến hành động của cả hai tên vô duyên kia mà đang tập trung suy nghĩ gì đó……nó hiểu tâm trạng của anh ta lúc này……“anh có thể hứa với tôi một chuyện được không?????”_ nó lên tiếng kéo Nam trở về hiện tại……“chuyện gì?????”Hân và hắn không hẹn mà cùng quay đầu nhìn nó, ánh mắt thắc mắc rõ ràng……“đừng cho Nhung biết tôi chính là Hades!!!!!!”_ nó đều đều nói từng chữ: “tôi không muốn cô bé hoảng sợ!!!!!!!”……Cạch……Cả bốn con người giật mình cùng nhìn về phía vừa phát ra tiếng động……Nhung đang đứng đó với khuôn mặt xanh lét như tàu lá chuối, năm quả dừa xiêm nằm lăn lóc dưới mặt cát……điều này chứng tỏ cô bé đã nghe được chuyện không nên nghe……Nam và hắn ngay lập tức đứng dậy cùng gọi:“Nhung!!!!”“không…không thể nào!!!!!!”_ Nhung run bắn người lên nhìn chăm chăm vào nó nói mãi mới thành câu được: “Hades ư???? Chị……chị là Hades ư??????”Nó khẽ thở dài, điều nó không mong muốn nhất đã xảy ra……quả thật nó bất cẩn, không để ý rằng Nhung đang quay lại……“đúng vậy!!!! chị chính là Hades!!!!!”_ nó gật đầu nhìn thẳng vào Nhung nói: “có điều, chị không phải là người đã hại em!!!!!!”“sao……sao chị có thể bình thản như vậy??????”_ Nhung hét ầm lên: “vì chị mà tôi mới ra nông nỗi này!!!! Còn nói là không phải chị sao??????”“bình tĩnh nào Nhung!!!!!!”_ Nam vòng tay ôm lấy cơ thể đang run lên của Nhung và đồng thời giữ cô bé không lao vào nó……“anh buông em ra!!!!!!!”Nhung vùng vẫy để cố thoát khỏi vòng tay của Nam cũng như vượt qua mặt của hắn…………Bốp……Một cái tát giáng xuống khuôn mặt Nhung, chính là hắn, hắn đã thẳng tay tát cho Nhung một cái……với giọng nói trầm trầm, hắn cất tiếng nói:“em định làm gì????”“anh……anh đánh em??????”_ Nhung trợn tròn mắt nhìn hắn, đôi mắt đẫm nước ấy nhìn hắn bàng hoàng nói: “vì cô ta mà anh đánh em sao?????”“anh đánh là vì em đấy!!!!!”_ hắn trừng mắt lên nhìn vào Nhung quát: “cô ấy là Hades!!!! Em dám đụng vào sao????? với kẻ mạo danh khuôn mặt em đã thế này, vậy với Hades thật thì em sẽ thế nào hả??????? tỉnh táo lại đi!!!!!”Dường như đã nhận ra, cả cơ thể Nhung nhũn xuống, nếu không có Nam đỡ thì chắc cô bé đã ngã nhoài……hắn cùng Nam đỡ Nhung ngồi xuống ghế, có lẽ đây là cú shock rất mạnh đối với cô bé……“Nguyễn Bảo Nam!!!!! tôi đã cam kết rằng không bao giờ gây truyện ở đây!!!!!!”_ nó nhìn Nam và lên tiếng nói: “nhưng lần này Hell đã sai và việc anh mang quân tới Hà Nội tôi sẽ không truy cứu!!!!!!”“cô tính làm gì??????”_ Nam trừng mắt nhìn nó……cũng phải thôi, nó khiến cho Nhung sợ hãi đến thế cơ mà……“bắt đầu từ bây giờ, tôi sẽ lo vụ này!!!! Anh không có quyền tham gia vào nữa!!!!!!”_ nó lạnh lùng nhìn vào mắt của Nam nói tiếp: “hai ta giờ không thù không oán!!!!!! Truyện của Hell thì người của Hell sẽ giải quyết!!!!!!!”“cô đùa sao??????”_ Nam quát lên: “không bao giờ có truyện đó đâu!!!!! Tôi phải tìm cho ra người đã làm cho Nhung ra nông nỗi này!!!!!!”“đánh tôi gần chết chưa đủ sao??????”“cô…………!!!!”“ngừng lại đi!!!!!”_ Nhung lên tiếng yếu ớt nói: “mấy người ngừng lại đi!!!!!!”“tốt nhất anh nên đưa con bé về đi!!!!!”_ Hắn lên tiếng nói: “ở đây chỉ làm nó thêm mệt!!!!!!!”“anh Minh!!!!!”_ Nhung chộp lấy tay hắn, ánh mắt nhìn như cầu xin: “bỏ qua chuyện này đi mà!!!!! đừng lấn sâu vào nữa có được không?????”Hắn khẽ mỉm cười dịu giọng xoa đầu Nhung nói: “Sẽ ổn thôi mà!!!!!em nên về nhà đi!!!!!!”Rồi hắn nhìn vào Nam: “đưa em gái tôi về cẩn thận!!!!!!”Nam chau mày khó hiểu, hành động của hắn hoàn toàn lạ lùng……đôi mắt sâu thẳm khó nắm bắt……có lẽ hắn và nó là hai người duy nhất Nam tiếp xúc mà không lường trước được suy nghĩ của họ……“khoan đã!!!!!”_ Hân đứng dậy và nói: “trước tiên tôi muốn nói chuyện riêng với Nhung!!!!! Ba người không phiền chứ??????”“em……”_ Nhung ngập ngừng……“tha cho con bé đi!!!!!!”_ hắn lắc đầu nói: “bà muốn hỏi gì thì hỏi tôi này!!!!!!!”“cái này chỉ Nhung mới biết!!!!! hỏi ông thì được cái gì????”_ Hân vừa nói vừa xách Nhung dậy lôi đi chỗ khác……Nó nghiêng đầu nhìn theo phía Hân và Nhung, đôi mắt ánh lên một cái nhìn đầy khó hiểu……có lẽ nào Hân đã tìm ra được người chủ mưu????? Rõ ràng vừa mới biết chuyện, sao nhanh vậy được??????“anh đừng có dính vào vụ này nữa!!!!!! sẽ không tốt đẹp gì đâu!!!!”_ tiếng nói chuyện của hắn với Nam kéo nó trở về với thực tại……“chuyện đó tôi tự biết!!!!!”_ Nam bất cần trả lời……cái giọng ngạo mạn của dân giang hồ……“tôi không muốn làm lớn vụ này đâu!!!!!!”_ hắn gằn giọng lên, đôi mắt rực lửa nhìn Nam nói: “bố của Nhung đã không muốn truy cứu, anh cứ theo đến cùng thì ích lợi gì??????”Nó sửng sốt……bố của Nhung không truy cứu???? con gái độc nhất của mình bị như vậy mà lại không có thái độ gì ư????? Hay vì người làm Nhung ra nông nỗi này có thế lực quá mạnh, khiến cho ông ta không có khả năng truy cứu?????? có thể……với thế lực của bố Nhung, không thể có chuyện bỏ qua dễ dàng được, chắc chắn ông ta đã biết chuyện gì đó………khóe miệng nó khẽ nhếch lên tạo ra một nụ cười nửa miệng đầy nguy hiểm……Nhưng có lẽ cái ý định trong nụ cười đó của nó không thực hiện được, nói đúng hơn là chưa kịp thực hiện thì đã bị dập tắt hoàn toàn……vì sự xuất hiện của Hân với một thông tin vô cùng giá trị, giá trị đến mức khiến cho nó phải cảm thấy bàng hoàng……có điều, chỉ có Hân với nó biết, không ai có thể biết được chuyện này……kể cả hắn……………………………Ngồi trên ô tô của hắn, nó trầm mặc nhìn ra ngoài cửa kính……đôi mắt nó bây giờ mênh mông khó nắm bắt……hắn không hiểu nó và Hân đã nói chuyện gì, nhưng thái độ của nó khiến hắn lo lắng……không những thế, khuôn mặt tức giận cộng thêm sự khó chịu của Hân khiến hắn càng bận tâm hơn……đã có chuyện gì mà khiến cả nó và Hân có thái độ lạ lùng đến vậy????????“Prince này!!!!!!”Đột nhiên nó lên tiếng gọi biệt danh của hắn……“ừ!!!! Có chuyện gì thế?????”_ hắn ngay lập tức hỏi lại……từ nãy tới giờ không khí trong xe cứ căng thẳng, điều này khiến hắn bức bối khó chịu……“từ bây giờ anh có thể đưa đón tôi đi học mỗi ngày được không?????”_ nó quay qua nhìn hắn hỏi……đôi mắt vẫn cứ mênh mông như vậy…………KÍT…ÍT……TTTT….


Chương 38

37 Hắn im lặng luôn, một là vì nó đã quay mặt ra ngoài cửa kính tiếp tục nhìn về phía xa xôi nào đó không có ý định trả lời hắn, hai là Hân ra vẻ đàn chị khiến hắn không thể không làm theo……nhưng có lẽ Hân cũng không muốn hắn làm phiền nó lúc này thì đúng hơ...


Chương 39

38 Biệt thự gia đình Ngô Khương, được xây dựng theo lối kiến trúc phương Tây nhưng lại mang nhiều nét truyền thống của Việt Nam……ngôi biệt thự thuộc hàng top 5 trong các ngôi biệt thự sang trọng và đắt nhất Châu Á……những buổi dạ tiệc party ở đây đều phải mang tầm cỡ quốc tế, cũng như chính tập đoàn Ngô Khương vậy……Và hôm nay, buổi party ra mắt chủ nhân của hàng loạt bản thiết kế trang sức đá quý làm mưa làm gió trên thị trường thế giới……có biết bao bài báo về con người bí ẩn tung ra các bản thiết kế trang sức gây lên một cơn sốt mua sắm cho các quý phu nhân……đồng thời, buổi party này cũng nhằm mục đích lựa chọn cho người thừa kế tập đoàn Ngô Khương, Ngô Dương Minh một người con gái tài sắc vẹn toàn, người xứng đáng đứng bên cạnh hắn trong các buổi lễ lớn……dường như, đây chính là buổi vũ hội mà Cinderella chờ đợi đã lâu……Tiếng nhạc du dương, những cặp đôi đang cùng nhau nhảy từng bước khiêu vũ uyển chuyển……các khách mời đang vui vẻ tận hưởng sự xa hoa của giới quý tộc……nhưng chỉ có duy một bóng người vẫn lẻ loi, đó chính là Prince……hắn chán ghét những buổi tiệc tùng phô trương danh thế, càng chán ghét hơn khi bị người mẹ đáng kính bắt buộc chọn một cô gái nào đó……những cô tiểu thư nơi đây không một ai lọt được vào trái tim của hắn, bởi trong đó đã ngự trị hình bóng của nó đã từ lâu và không bao giờ có thể phai nhạt được…hắn những mong nó sẽ có mặt ở nơi đây, nhưng điều đó là không tưởng……hắn đủ thông minh để biết rằng, dù có mời thế nào nó cũng không thèm bước chân vào đây……nơi mà với nó, hoàn toàn lạc lõng……Hắn bị mẹ kéo đi gặp hết những cô gái này đến các tiểu thư kia, nhưng tuyệt nhiên chẳng ai có thể khiến hắn mời khiêu vũ một bản nhạc……Cuối cùng thì Tuấn cũng xuất hiện giải thoát cho hắn khỏi những cô tiểu thư điệu đà kia……“sao Hân vẫn chưa tới nhỉ??????”“có lẽ không tới đâu!!!!!”_ hắn thờ ơ nói……“hở????? mày nói gì thế?????”_ Tuấn tròn mắt nhìn hắn ngạc nhiên……“tao nghĩ Hân sẽ không tới đâu!!!!!”_ hắn nhắc lại……rồi nhấp một ngụm rượu trong ly rượu vang đỏ đang cầm trên tay……“tại sao??????”“vì hôm nay Hương và Hân đã làm hòa!!!!! Và cô ấy đang ở nhà Hân!!!!!”_ hắn tiếp tục nói với cái giọng đều đều nhưng trầm lặng……“……………”_ Tuấn nhìn hắn kinh ngạc……nhưng tại sao hắn lại biết chuyện đó??????“tao muốn bữa tiệc này mau chóng kết thúc cho rồi!!!!!!”_ hắn siết chặt ly rượu trong tay nói xít kẽ răng lại……Tuấn hiểu hắn đang cảm thấy thế nào……khó chịu, chán ghét, tức giận……ba cảm xúc này đang chế ngự hắn, bất cứ một bữa tiệc nào, hắn cũng đều như vậy……nhìn khuôn mặt lạnh lùng và đôi mắt lúc nào cũng sâu thẳm của hắn làm Tuấn thực sự cũng thấy bức bối theo……Một người phụ nữ tiến lại gần phía hắn và Tuấn đang đứng……chạm cái Cách ly rượu của mình vào ly rượu của hắn mỉm cười hỏi:“sao mặt bí xị ra vậy?????? cô bé của cháu đâu rồi???????”Khuôn mặt hắn giãn ra một chút, người phụ nữ ấy không ai khác chính là cô nuôi của hắn, Nguyễn Hạ Chi……“cô tới rồi ạ??????”“cô đến từ đầu bữa tiệc!!!!!!”_ cô Chi mỉm cười nhìn quanh như tìm kiếm ai đó và quay nhìn hắn nói một cách từ tốn: “những tưởng cháu sẽ đưa cô bé Hương tới đây chứ!!!!!!”“cô nghĩ cô ấy sẽ tới một nơi như thế này sao??????”_ Hắn trả lời với cái giọng chán ghét……“thật tiếc!!!!!”_ cô Chi khẽ thở dài tiếc nuối: “cô đang có một thứ muốn tặng cho cô bé!!!!!!”Hắn khẽ cười đau đớn……hắn muốn mang nó tới lắm chứ, nhưng liệu nó có bằng lòng không???? Dù câu hỏi ấy cứ vang vẳng trong đầu hắn nhưng tận sâu trong tâm khảm hắn biết rằng câu trả lời vẫn luôn là “Không”……Cuối cùng, sự kiện chính của đêm hôm nay cũng tới……sau một loạt giới thiệu của MC, cha của hắn, Ngô Tuấn Hùng, đứng ở trên bục đỏ nói vào miccro với giọng trịnh trọng:“Sự kiện chính mà tất cả mọi người có mặt ở đây mong đợi cuối cùng cũng tới!!!!!! tôi xin mời nhân vật đã gây xôn xao thị trường trang sức và đá quý lên đây phát biếu đôi lời!!!!!! XIN MỜI NHÀ THIẾT KẾ NGUYỄN HẠ CHI!!!!!!!!”Hắn giật mình khi cô Chi, người cô nuôi của hắn được xướng tên……đến chính hắn cũng không thể ngờ người làm điên đảo cả thế giới với những mẫu thiết kế trang sức độc đáo lại chính là cô của hắn……Không gian bỗng trở lên yên lặng, họ đang chờ đợi sự xuất hiện của nhà thiết kế tài năng nhưng bí ẩn……đèn trong đại sảnh được tắt hết……một luồng sáng rọi về phía một người phụ nữ có nét đẹp hiền thục và kiêu sa……Nguyễn Hạ Chi, có lẽ từ bây giờ, cô của hắn sẽ bước chân vào thế giới của những người giàu có……hắn thực sự không hiểu, cô Chi đã từng nói rằng không bao giờ xuất hiện trước nhiều người cho dù cô có tài năng bao nhiêu……nhưng tại sao???? tại sao bây giờ cô của hắn lại hành động ngược lại với lời nói của mình?????Trong khi cô Chi phát biểu thì ở bên ngoài căn biệt thự……một chiếc xe BMW 335i màu đen loáng đang dần dần tiến vào bên trong trên con đường lát gạch đỏ……không ai bước ra mà mui xe lại dần dần mở……những người bảo vệ đứng nơi đó đều hương đôi mắt của mình nhìn hai con người đang ngồi trên xe, họ bình thản một cách kì lạ……đây là hai vị khách muộn nhất và thái độ bình thản nhất mà họ từng thấy……và hơn thế nữa, họ thu hút cái nhìn của người khác đến mức mê mẩn……Hai vị khách chậm trễ đó không ai khác chính là Hân và nó……chỉ vì Hân đòi lái xe mà nó phải chạy xuống ghế sau ngồi, đã vậy Hân còn không biết đường tới nhà hắn……thật đúng là……loanh quanh một hồi thành ra đến muộn……Bước xuống xe, Hân chỉ biết cười trước khuôn mặt khó chịu của nó……rồi cô kéo nó vào bên trong đại sảnh mà không quên nhắc nhở mấy anh chàng bảo vệ tập trung vào công việc của mình……Nó và Hân vừa bước vào thì toàn bộ đèn trong đại sảnh bật sáng, mọi người đang ồn ào vì bài phát biểu của cô Chi nhưng cũng ngay lập tức yên lặng dần từ cửa đại sảnh cho tới hết đại sảnh……tiếng nhạc bỗng ngừng lại……hàng trăm đôi mắt hướng về nơi hai người con gái lạ đang đứng……họ dường như là hai nàng công chúa bước ra từ trong câu truyện cổ tích……hai người mỗi người một vẻ, một người mang nét ngây thơ với bộ đầm màu hồng rực rỡ, chiếc vương miệng nhỏ làm bằng kim cương óng ánh ngọn gàng trên mái tóc màu đen tuyền bồng bềnh, trông cô thật là nổi bật……nhưng nó còn hơn thế nữa, khoác trên cơ thể bộ váy màu đen óng ánh như ngàn ánh sao đang tỏa sáng, chiếc găng tay dài che hơn nửa cánh tay nhưng lại càng tôn lên vẻ đẹp quý phái và làn da trắng ngần của nó……khoác nhẹ chiếc khăn voan nhung đen kim tuyến buông vòng hai tay, nhìn nó như một nữ hoàng vậy……mái tóc màu nâu khác biệt lấp ló chiếc bờm lấp lánh……quả thật trông cả Hân và nó đều rất xinh đẹp và tỏa sáng……Sự xuất hiện bất ngờ của nó làm hắn dường như chết đứng……dù đã biết nó rất xinh đẹp, nhưng hắn không thể tưởng tượng được nó có thể lộng lẫy đến như vậy……dường như Hân cố tình làm cho nó nổi bật hơn khi chọn tông màu của cả hai trái ngược nhau như vậy……Mà không chỉ có riêng hắn ngạc nhiên, Tuấn cũng đang trợn tròn mắt lên ngay bên cạnh hắn……một phần vì bạn gái cậu hôm nay quá đẹp, phần nữa là kinh ngạc về nó, về Hades lạnh lùng, về Dương Mỹ Nguyệt Hương xấu xí……giờ thì Tuấn chẳng biết nên gọi nó là gì nữa……có lẽ là Cinderella chăng??????Và không chỉ riêng hắn và Tuấn ngạc nhiên mà toàn bộ những người có mặt trong buổi party đều ngạc nhiên……nhưng đặc biệt hơn cả, trong số đó thì có một số người còn kinh ngạc khi nhìn thấy nó……họ là những ai????? Những người biết nó, những người hiểu nó và cả những người căm ghét nó……tất cả đều có mặt trong buổi party cực lớn này……Hân khẽ cười vì phản ứng không ngoài dự đoán, cô kéo tay nó đi vào trong đại sảnh……mọi người dãn ra dần nhường đường……có lẽ họ không dám lại gần, bởi vì nó và Hân quá cao sang, quá xinh đẹp, quá lộng lẫy……vẻ đẹp khiến cho người ta muốn chiêm ngưỡng nhưng không dám chạm vào, chỉ sợ khi chạm vào thì vẻ đẹp đó sẽ biến mất hoặc những gai nhọn của nét đẹp đó làm họ đau……người ta thường nói “Hoa Hồng thì có gai”……những người xinh đẹp thì thường khó đoán……Nó không quan tâm tới bất cứ điều gì đang xảy ra, đôi mắt nó đang quét toàn bộ nơi đây để tìm kiếm một con người, một người mà nó muốn gặp và phải gặp cho bằng được……có điều……người cần tìm thì chẳng thấy đâu mà những người không muốn gặp lại xuất hiện trong tầm mắt……“sao em lại ở đây???????”Hắn đứng trước mặt nó và hỏi một câu với thái độ không mấy gì là dễ chịu……“anh không muốn tôi có mặt ở đây??????”_ nó nghiêng đầu nhìn hắn hỏi lại……thái độ của nó hoàn toàn khác lạ……“tôi không có ý đó!!!!!!”Hắn thoáng bối rối, có lẽ vì nó quá xinh đẹp chăng??????“tôi và Hân ra nhảy đây!!!!!”_ Tuấn nắm tay Hân và nói với hắn: “hai người cứ tự nhiên nhé!!!!!”Nó khẽ gật đầu……mọi hành động và cử chỉ của nó đều toát lên một vẻ quý phái khác thường, dường như nó đã lột xác trở thành một nàng công chúa thực sự……Hắn hít một hơi thật sâu rồi cúi xuống nắm lấy tay nó, đặt lên đó một nụ hôn nhẹ rồi nói:“nếu em đã xuất hiện!!!! thì em chỉ có thể đứng bên cạnh tôi!!!!!!”Nó chưa kịp phản ứng gì thì hắn đã kéo nó, vòng tay nó qua tay của hắn và bước đi……nó ngạc nhiên, không phải vì hành động mà vì lời nói của hắn……thái độ lẫn lời nói của hắn bỗng dưng khác hẳn so với mọi ngày……nó có cảm giác bị lời nói của hắn chi phối không thể phản kháng lại……phải chăng đây chính là khả năng của hắn????? khả năng điều khuyển người khác làm theo lời nói của mình……có thể lắm chứ, vì hắn là giám đốc điều hành của một tập đoàn lớn mạnh cơ mà……giám đốc của Ngô Khương cơ mà……Tiếng xì xào bắt đầu rộ lên trong đám đông…… “thì ra là cô gái của hai Prince……thảo nào xinh đẹp như vậy……tiếc quá……nhưng nhìn họ xứng đôi thật……ước gì mình được như họ……vv.


Chương 40

39 Lang thang trên đường với bộ cánh lộng lẫy, nó không để ý tới bất kì điều gì đang xảy ra xung quanh……giờ tâm trí nó đang trôi dạt về quá khứ, về ba năm trước, về ngày định mệnh mà mọi sự thật được phơi bầy……Mẹ nó còn sống, đáng lẽ đối với nó phải là một điều kì diệu, phải là một niềm hạnh phúc vô cùng……thế nhưng, chính cái sự thật đó lại đánh gục nó và đẩy nó vào sâu hơn trong bóng tối……tái hôn????? Mất trí nhớ???? Xua đuổi chính người chồng của mình????? Chối bỏ trách nhiệm người mẹ?????……dù không muốn tin nhưng đó hoàn toàn là sự thật……Giáp mặt tại Pháp trong kì nghỉ hiếm hoi, nó hoàn toàn thất vọng……chỉ có một điều duy nhất phải công nhận, nó rất giống mẹ, giống đến bất ngờ……có đôi mắt màu xanh ngọc là khác thôi, đó là màu mắt của bố, màu của sự tươi mới, của sự thứ tha……nó thà mình giống bố, nó thà không nhìn thấy mẹ, nó thà không biết sự thật……vậy nó sẽ không đau mỗi khi nhìn vào trong gương, nhìn thấy hình bóng người đã bỏ rơi bố con nó mà tìm hạnh phúc cho chính mình……Nó đã thề sẽ không gặp lại bà ta, người mẹ đáng ghét đó……nhưng đến ngày giỗ bố nó, trên mộ luôn có một bó cúc trắng, loài hoa mà bố nó ưa thích……nó không hiểu tại sao bố nó lại thích cúc trắng……và nó cũng không quan tâm, điều nó biết chính là người đàn ông mang bó cúc đó……Hoàng Thế Bảo……người đã cướp mẹ khỏi bố nó……người đã đẩy bố nó ra khi bố đi tìm mẹ….


Chương 41

40 Từ ngày hôm đó đến những ngày sau nữa, nó đã hoàn toàn thay đổi……nó cười nhiều hơn, nói chuyện vui vẻ hơn và thân thiện với hắn hơn……Hoạt động của Hell trên giang hồ cũng dần trầm lại không còn rầm rộ như trước nữa……vì Hades biến mất không một lý do……12 dirty cũng không có ý kiến gì, thậm chí còn không tiết lộ chút thông tin nào về thủ lĩnh……chính vì vậy mà dường như Hell bị mất đi quyền lực trên giới giang hồ……hay nói đúng hơn là, Hell không còn quan tâm tới chuyện giang hồ nữa……Ngày này qua ngày khác, nó dần dần trở về là cô nữ sinh cuối cấp bình thường, thái độ của nó với mọi người đã hoàn toàn khác hắn……sự hòa đồng của nó khiến cho nhiều người ngạc nhiên, sự xuất sắc của nó khiến bao người kinh ngạc……nó bỗng trở thành tâm điểm chú ý của ngôi trường S.


Loading...

Truyện cùng thể loại


Người Con Gái Đáng Thương!

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 26


Thiên Sứ Mùa Đông

Thể loại: Truyện Teen, Ngôn Tình

Số chương: 43


Nữ Hoàng Của Băng

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 12


Ngốc? Là Anh Hay Em

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 18


Tứ Đại Thiên Dương

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 58


Bé Cưng Của Học Trưởng

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 12




Hoàng Hậu Rắc Rối

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 40