21
Ngày hôm sau đeo hai mắt gấu trúc tỉnh dậy, mới phát hiện Lâm Đạo Phong sớm đã ra cửa từ lúc nào không biết.
Tôi biết hắn là vì tốt cho tôi, sợ ba tôi lại nghi ngờ gì, nhưng mà nhìn căn phòng trống rỗng kia, trong lòng vẫn không hiểu vì sao khẽ thắt lại.
22
“Sao giờ mới tới? Mau vào ăn cơm. ” Ba thấy chúng tôi tới, hất mặt về phía hai cái ghế trống.
Trên bàn đã sớm tưng bừng náo loạn, hai cô gái đang chia đũa, Hoàng Suất với Tiêu Quân Cường hớn hở đón đũa.
23
Loáng thoáng nghe được một tiếng tằng hắng, tôi bị người bên cạnh đẩy một cái, vừa dụi mắt vừa oán giận: “Gì vậy, em đang ngủ ngon. ”
Phía sau truyền đến một tiếng ho giả rõ ràng, tôi vừa quay đầu lại nhìn, thân thể liền run bắn lên, nghĩ muốn đứng lên lại bởi vì chân tê mà không thể động đậy.
24
Lâm Đạo Phong dạo này rất phiền muộn.
Tụt cảm xúc không phanh như đang kì mãn kinh nam, rất dễ nóng nảy.
Thực ra thì Lâm Đạo Phong không có yêu cầu cao với chuyện sinh hoạt, có ăn có uống có mặc có ở chỉ cần điều kiện không quá tệ, phấn đấu đến khi ra đời có xe về biệt thự hai lầu là đủ rồi.