Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Chuyện Tình Một Đêm Chương 62

Chương trước: Chương 61



Chi Xuyên

Chuyện Tình Một Đêm

Nguyễn Lệ Chi tổng hợp - biên dịch

Câu Chuyện Thứ Mười Lăm

Chỉ Cần Vui Sướng, Không Cần Ngày Mai

Dương Na, 23 tuổi, không nghề nghiệp

“Mặc đồ mốt nhất, làm tóc kiểu nhất, biểu đạt lạnh nhất"-đó là những lời Dương Na tự nhận xét về mình. Cô cũng thích những người khác đánh giá về cô như vậy. Tóm lại, nếu bạn khen cô thuộc típ người mới, cô tuyệt đối không thấy phản cảm. Cô nhận hết mọi đặc trưng vốn có của típ người mới: phá cách, lạnh lùng, yếu đuối, buông thả. Hoàn thành xong cuộc phỏng vấn, cô nói đêm nay sẽ tới sàn nhảy vẫn thường lui tới để “bay" một lần. Cô nói, “không vui không thành đêm".

Dương Na ngồi trước mặt tôi, châm một điếu thuốc, không đẹp lắm, nhưng cũng dễ nhìn. Cao 1m68, nặng 50 kg. mặc một chiếc đầm bó sát hai dây. Dưới ánh đèn mờ ảo trong quán bar, thân hình cô trông rất yêu kiều. Nhưng trong làn khói thuốc, tôi lại thấy một gương mặt mệt mỏi.

Thích cảm giác được chiều chuộng

“Tôi vốn là một người cực kỳ lạnh"-đó là câu đầu tiên cô nói với tôi. “Sau khi chia tay bạn trai đầu tiên, tôi chán ghét tất cả những cái gì được gọi là tình yêu. Tôi chơi thả cửa, bất chấp đàn ông thuộc dạng nào. Xảy ra chuyện gì cũng mặc kệ. Trong con mắt người khác, chuyện tình một đêm có thể là một kiểu sa đọa nhưng tôi thích nó đem lại cho tôi cảm giác mê mụ và một ít niềm vui".

Rồi Dương Na vừa hút thuốc vừa kể thời thơ ấu của mình, về người đàn ông đầu tiên trong đời cô. Từ ngữ rất ngắn ngủn, cũng rất bất cần, cứ như những ngày tháng này đối với cô không chút quan trọng. Cô nói rất chán đời.

Nếu anh thực sự muốn biết về quá khứ và tuổi thơ của tôi, thì thành thực xin lỗi, tôi không muốn kể điều gì. Vả lại cũng không có gì đáng để nhắc tới. Như tất cả những đứa trẻ khác có bố mẹ bỏ nhau, tuổi thơ của tôi diễn ra trong cô độc và lạnh lùng. Năm lên ba tuổi, bố mẹ tôi ly hôn. Mẹ tôi không còn tôi nữa. Tôi lớn lên cùng bố và mẹ kế. Từ nhỏ, trong nhà đã không có ai quan tâm và yêu quý tôi. Lúc đó, tôi rất mong có người tới hỏi xem tôi muốn cái gì nhưng không thấy. Tôi cứ sống trong cô đơn như vậy suốt tuổi thơ.

Rồi tôi dần lớn khôn, cũng bắt đầu trụy lạc. Năm mười bảy tuổi, tôi học hút thuốc, uống rượu. Nhưng tôi không muốn như vậy, anh có hiểu không? Tôi thực sự không muốn như vậy. Tôi chỉ muốn gây sự chú ý của mọi người trong nhà, muốn họ hỏi han tới tôi. Con sao thế? Có phải không vui? Dù họ có mắng chửi tôi, đánh đập tôi cũng được. Nhưng không, họ chỉ quên lãng tôi, thất vọng về tôi. Và đồng thời, tôi cũng thất vọng về họ.

Sau đó, tôi quen một bạn trai hơn tôi tám tuổi, rất đẹp trai, cũng rất đa tình. Anh là một lãng tử tình trường. Tôi biết số phụ nữ lên giường với anh không thể đếm xuể. Nhưng anh lại tự nguyện quan tâm tới tôi đem lại hơi ấm cho tôi. Anh đối với tôi rất tốt. Tôi luôn có cảm giác được yêu chiều. Thế là chúng tôi ở bên nhau. Tôi không biết mình có yêu anh thật không, nhưng tôi thấy ở bên anh rất vui vẻ. Mặc dù niềm vui đó không ổn định.

Một hôm anh đưa tôi tới nhà bạn anh chơi. Ăn tối xong, tôi rửa bát ở nhà bếp, bỗng nhìn thấy khói trong toa lét bay ra. Tôi lại gần nhìn mới phát hiện mấy người bạn của anh đang dùng ma túy. Lúc đó, tôi thực sự không vui, không hề muốn ở bên cạnh loại người như vậy. Nhưng một chuyện xảy ra sau đó đã thay đổi suy nghĩ của tôi.

Một tối, tôi và anh đi ăn khuya. Có mấy thằng choai choai tới trêu chọc đụng tay đụng chân vào tôi. Anh gọi điện thoại. Chưa đầy mười phút sau, đám bạn của anh đã đi tắc xi tới đầy đủ đánh cho bọn kia một trận, bắt quỳ hết trước mặt tôi. Đám bạn anh nói với tôi, sau này có việc gì, cứ kêu một tiếng, họ sẽ tới ngay.

Thế là tôi chấp nhận đám bạn anh. Lũ bạn tôi sau khi biết chuyện đều lần lượt khuyên tôi rời bỏ anh. Nhưng tôi là người cứng đầu, không thèm nghe, mãi cho đến ngày sinh nhật tôi tròn mười tám tuổi.

Hôm đó, anh và đám bạn anh tổ chức tiệc cho tôi. Tôi rất vui, cùng anh uống rất nhiều rượu, chơi đùa tới tận khuya. Đêm đó, tôi không về nhà, ngủ lại trên giường anh. Tôi biết, đây là thứ mà anh hằng thèm muốn. Đó là lần đầu tiên của tôi. Nhưng không thấy sung sướng tí nào, chỉ thấy đau đớn, trái tim như nhỏ lệ. Lúc đó, tôi như tự nhủ với lòng, tặng anh thân xác tôi rồi, tôi sẽ có lý do chia tay. Cũng không hiểu tại sao muốn rời bỏ anh. Có lẽ đã quá chán ngán, hoặc có lẽ cảm thấy ở bên anh không có cảm giác an toàn. Hoặc cũng có thể tôi thích cảm giác tự ngược đãi, muốn làm những việc mà mình không thực sự muốn làm, để rồi nhìn trái tim tôi rướm máu. Tôi là một đứa con gái như vậy, thích tự hành hạ mình. Nói ra anh cũng không thể hiểu được.

Hôm sau tỉnh dậy, anh nói sẽ có trách nhiệm với tôi thậm chí còn nói muốn sống ổn định với tôi. Nhưng tôi nói với anh rất bình tĩnh, chúng mình chia tay đi. Tôi đã chán ngán những ngày tháng phải đau lòng vì anh, chán ghét luôn phải nghi ngờ việc anh ngủ qua đêm ở chỗ các phụ nữ khác. Tôi nghĩ anh đã đạt được thứ mà anh muốn. Thế là giữa tôi và anh không còn chuyện gì nữa.

Tôi là người rất lạnh. Anh chưa hề thích tôi, tôi biết. Tôi cũng biết, một khi đàn ông đã đạt được thứ mà họ cần, phụ nữ đối với họ không còn tí giá trị nào nữa. Thế rồi tôi cũng không còn liên lạc với anh nữa. Sự việc kết thúc ở đó.

Giờ nghĩ lại, tôi chưa từng hận anh. Đó là anh đáng được nhận lấy. Nhưng tôi vẫn không thể vui lên được. Có lúc, nhớ tới những ngày tháng ở bên anh. Dù sao, đó cũng là những ngày tôi vui sướng nhất. Có lúc tôi nghĩ, nếu có thể, tôi rất muốn quay trở lại những ngày tháng trước đây ở bên anh. Dù chỉ là giả tạo, dù tôi phải trả bằng mọi giá, tôi cũng bằng lòng.

Không từ chối những người đàn ông có thể đem lại niềm vui

Cô cầm cốc rượu lên, uống một hớp. “Có phải ngốc lắm không?"-cô cười, hỏi. Nụ cười nom thật dễ thương, nhưng cũng rất miễn cưỡng. Tôi đã từng gặp nhiều cô gái như cô. Gia đình bất hạnh là căn nguyên của việc không tìm được niềm vui. Không biết bố mẹ cô là dạng người gì. Có thể đều là những người vô trách nhiệm. Không biết họ mang một sinh mạng tới thế giới này làm gì trong khi họ không hề có một chút tình yêu thương và trách nhiệm. Nhìn dáng vẻ bất cần của Dương Na, lòng tôi rất xót xa. Làm thế nào để những đứa trẻ này có thể học cách đối đãi cuộc đời và đối đãi mình tử tế hơn?

Chắc anh nhất định nhìn thấy tôi là một đứa con gái ham chơi. Sau khi bỏ bạn trai đầu, tôi cũng đau lòng, nhưng chỉ một thời gian. Rồi tôi lại bắt đầu tìm kiếm niềm vui. Tôi thích cảm giác được chiều chuộng, thích được ánh mắt ấm áp của đàn ông nhìn tôi. Điều đó khiến tôi vui sướng vì họ đang chú ý và hứng thú về tôi. Tôi không biết họ hứng thú gì. Tôi cũng không quan tâm tới những vấn đề như vậy. Đàn ông mà, đều như vậy cả, thích cơ thể tôi thì sao nào. Có khả năng thì cứ lại. Tôi không thấy thể xác mình là thứ gì quý giá. Chỉ cần là những người đàn ông có thể khiến tôi vui vẻ tôi đều không cự tuyệt.

Tôi chưa hề tử tế yêu bất kỳ một người đàn ông nào, đều chỉ chơi bời mà thôi. Mọi người cùng chơi. Họ chơi thân xác tôi, tôi hưởng thụ những cảm giác hưng phấn của họ. Để rồi đối xử lạnh lùng, họ lưu luyến tôi không nỡ dứt.

Tôi rất thích nhảy nhót, mê mẩn tới điên cuồng. Chỉ cần nghe thấy tiếng nhạc trên sàn, cả người tôi đã như phát điên. Ra sức lắc lư phô bày cơ thể mình theo tiết tấu nhạc, chỉ hận cơ thể không còn thuộc về mình nữa, ra sức hất mạnh mái tóc để nó quật lại mặt mình. Cứ như ăn một cái tát của bố mẹ lên mặt vậy, hơi đau đau. Rồi đầu óc quay cuồng, cả thế giới như mê loạn. Chẳng có cảm giác gì hay hơn thế. Tôi thích trở thành đối tượng chú ý của người khác, thành tiêu điểm trên sàn. Ở đó, tôi là dạng con gái ưỡn ẹo khoa trương nhất, hất tóc điệu nghệ nhất.

Loading...

Xem tiếp: Chương 63

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?


Đồ Chơi Của Tổng Giám Đốc

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 32



Tiệm Cà Phê Tình Yêu

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 8


Muốn Nói Yêu Em

Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không

Số chương: 43