Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Chuyện Tình Một Đêm Chương 41

Chương trước: Chương 40



Sau đó tôi ra khỏi mạng. Không bao lâu, anh gọi tới. Tiếng của anh qua điện thoại cũng rất mê hồn, trong trẻo, tiếng cười vang lanh lảnh. Vừa nghe thấy tiếng anh, tôi đã có cảm giác mình không kìm chế dược. Sau đó, anh nói anh làm nghệ thuật, là nhạc sĩ. Lập tức tôi thấy tin tưởng hơn, cũng nhiệt tình hơn với anh. Thế là chúng tôi trò chuyện rất nhiều, kể về công việc về cuộc hôn nhân bất hạnh. Tôi kể mình là một phụ nữ không có niềm vui. Giọng anh ở đầu đây bên kia nghe rất thương cảm. Anh kể đã ly hôn, vợ theo người đàn ông khác bỏ đi nước ngoài. Tôi thấy chúng tôi cùng có cảm giác đau thương như nhau. Khoảng cách cứ dần dần được xích lại gần. Không thể phủ nhận, tôi có hứng thú đối với anh. Thời gian trò chuyện điện thoại càng dài, số lần gọi càng nhiều, tôi càng có cảm hứng mãnh liệt. Cảm giác này khác hẳn với cảm giác đối với người bạn chát đầu tiên. Thậm chí tôi còn hy vọng chúng tôi sẽ lấy nhau, mặc dù lý trí mách bảo tôi đừng nên tin vào hôn nhân nữa. Nhưng tôi đã mê anh thực sự. Chỉ cần nghe tiếng anh, tôi đã thấy rất thoải mái. Tôi luôn cảm thấy tiếng nói của anh mang theo linh hồn tôi. Sau ba cuộc điện thoại, tôi nhận lời gặp mặt. Anh mời tôi đến nhà. Thoạt đầu tôi nghĩ lần đầu tiên đến nhà không hay lắm, nên từ chối. Nhưng anh nói nhà không chỉ có một mình anh, còn có một đứa con gái. Lại nói chỉ là cùng ăn một bữa cơm, kết bạn với nhau mà thôi. Cuối cùng, tôi cũng nhận lời. Đặt điện thoại xuống, lòng hớn hở, như thể biến thành một cô gái đang yêu.

Ngày hôm sau, chúng tôi gặp nhau. Địa điểm gặp trước cửa một siêu thị gần nhà anh. Lần này, tôi nhận ra anh ngay. Tuy không cao lắm, nhưng rất tráng kiện, đúng típ người tôi thích. Chắc chắn chuyện kia của anh rất ổn. Có điều hơi thất vọng rằng anh không đẹp bằng trong hình, thần sắc trông mệt mỏi. Tôi đoán chắc do anh nghỉ ngơi không đủ. Gặp tôi, anh có vẻ ngượng ngùng, khác hẳn cảm giác qua điện thoại. Anh ở ngoài đời rất ít nói. Nhưng do qua điện thoại, tôi có ấn tượng tốt về anh nên đối với anh vẫn rất nhiệt tình. Cũng thấy rõ anh rất hài lòng về tôi. Gặp chưa được bao lâu, tôi theo anh về nhà. Nhà anh nằm ở một khu vắng vẻ, kiến trúc nom đã cũ kĩ. Trong nhà không rộng nhưng trang trí nội thất khá có gu, nhìn ra cũng biết là nhà của nghệ sĩ. Vào tới nhà, tôi hỏi sao không thấy con gái anh. Anh cười, đáp, con gái đi gặp bạn chát rồi. Nghe thấy vậy, tôi cười phá lên, nghĩ thầm, anh đúng là một ông bố rất thoáng, còn cho phép con gái giao thiệp rộng. Anh nói gặp bạn chát là việc rất bình thường. Mạng chỉ là một phương tiện để kết bạn, có người xấu, cũng có người tốt, không phải tất cả đều tồi tệ. Tôi đồng ý với quan điểm của anh, thầm nghĩ, anh đúng là một người đàn ông tốt.

Lúc đó là giữa trưa, anh đưa tôi vào nhà bếp. Trên bàn đã đầy ắp rượu và đồ ăn. Anh mời tôi ngồi rồi chuyện trò vui vẻ. Anh rót cho tôi một cốc bia. Tôi hỏi có cần đợi con gái anh không. Anh đáp, kệ nó, có thể nó không về ăn. Tôi nghĩ cũng có thể, biết đâu con gái anh cũng đang ăn cơm với bạn chát. Rồi chúng tôi vừa uống vừa trò chuyện. Món ăn anh nấu rất hợp với khẩu vị của tôi. Tôi khen anh là người rất biết sống, không ngờ anh chợt buồn. Sau đó kể về nỗi khổ sau khi ly dị. Những việc trước đây chưa từng làm như giặt quần áo, nấu cơm... giờ đây không làm không được. Vợ bỏ đi theo trai, anh phải chăm sóc con. Tôi nhìn anh thông cảm. Đúng vậy, một người đàn ông lẻ bóng sống thật không dễ dàng. Rồi tôi lại nghĩ đến mình. Chẳng phải tôi cũng như vậy sao? Khi còn chung sống với chồng, tôi không phải làm gì cả. Còn bây giờ, suốt từ sáng tới tối đều phải ăn cơm ở bên ngoài. Ở nhà có việc gì cũng phải tự mình giải quyết. Làm một người phụ nữ đã ly hôn thật không dễ dàng. Nghĩ tới nghĩ lui, tôi rơi nước mắt. Hình như anh cũng hiểu tâm trạng tôi nên nhìn tôi rất dịu dàng. Rồi anh cầm tay tôi. Tôi không từ chối. Tay anh ấm áp, dịu dàng. Tôi thích bàn tay như vậy. Anh nhìn về phía phòng ngủ, ra ý mời tôi vào. Tôi ngượng ngùng, nhưng không phải không bằng lòng. Tôi chấp nhận quan hệ với những người đàn ông như vậy. Tôi hỏi lẽ nào anh không sợ con gái về sẽ nhìn thấy? Anh cười. Sau đó tôi mới biết anh không hề có con gái. Đó chỉ là lý do anh mời bằng dược tôi về nhà mà thôi. Tôi đấm anh mấy cái, kêu anh tệ quá. Nhưng đàn ông không đểu, phụ nữ không yêu, tôi vẫn thích sáng kiến xấu đó của anh. Thế là tôi nghĩ dù sao nhà anh chỉ có một mình anh, sao lại không vui vẻ cơ chứ? Rất nhanh, tôi ngã vào lòng anh. Anh thở hổn hển ôm tôi vào phòng ngủ. Phòng rất sạch hơn tôi tưởng. Cứ ngỡ anh ở một mình sẽ rất loạn. Nhưng chưa kịp ngắm kỹ, quần áo của tôi đã bị anh cởi sạch. Tôi thực sự hưng phấn, ngoan ngoãn ngả theo anh xuống giường . . .

Đúng lúc tôi đang chết đi sống lại, thì tiếng gõ cửa dồn dập khiến tôi sợ hãi, toát mồ hôi đầm đìa. Tôi nhìn sang "Đồ ngọt” mặt đẫm mồ hôi, bộ dạng hoảng hốt, luống cuống tìm quần áo. Tôi ngơ ngác, cứ cho nhà có khách tới, cũng đâu cần phải. căng thẳng tới vậy. Cùng lắm không mở cứa là xong. Tôi vẫn đang hưng phấn nên ôm ghì lấy anh, kêu mặc kệ họ đi. Anh ra sức gỡ tay tôi ra, căng thẳng nói, vợ anh về rồi. Vợ? Đầu tôi như phủ sương. Vợ ở đâu ra? Chẳng phải anh nói vợ bỏ đi theo người khác rồi sao? "Đồ ngọt” không còn hơi đâu quan tâm tới những căn vặn của tôi, vội vã mặc quần áo. Chẳng mấy chốc, cửa bị mở toang, là dùng chìa mở đàng hoàng. Tiếp đó, tôi nghe thấy tiếng một phụ nữ gọi tên một người đàn ông mấy lần. Chắc hẳn đó là tên thật của "Đồ ngọt". Lúc đó đầu tóc của “Đồ ngọt" rối bời, sắc mặt cuống quýt, tôi càng sợ hơn. Những cảnh như vậy, lần đầu tiên tôi gặp phải.

Rồi cửa phòng ngủ cũng bị mở toang. Thân thể lõa lồ của tôi hiện ra trước mắt một người dàn bà xa lạ. Sau vài giây lặng đi vì kinh ngạc, cô ta phẫn nộ chửi tôi và "Đồ ngọt". Chửi chưa đã, cô ta nhặt một cái tách trà đập vào mặt tôi. Tôi không tránh kịp, may mà cái cốc bị rớt ra, đập phải đầu gối. Nhưng tôi cũng không thấy đau lắm, có lẽ do quá sợ nên không thấy đau đớn. "Đồ ngọt" tiến lên ngăn lại. Tôi nghĩ may mà vẫn còn là đàn ông. Nhưng chẳng mấy chốc, "Đổ ngọt” bị đẩy bật ra sau một cú tát. Người đàn bà đó ra đòn thật ghê gớm. Tôi sợ hãi cứ núp ở một góc giường. "Đồ ngọt" thật là gã đàn ông vô dụng. Sau khi bị tát, anh ta cũng nấp sang một bên, mặc cho người đàn bà béo tốt kia đang lồng lên như một con mãnh thú lao thẳng vào tôi. Tôi kêu la, vô ích. Cô ta túm chặt lấy tóc tôi, lôi ra. Khuôn mặt tôi cũng bị cô ta cào cấu mấy lượt. Tôi thấy mặt bỏng rát, đoán chắc cô ta cố ý hủy hoại nhan sắc của mình. Rồi chúng tôi đánh nhau, không biết đánh bao lâu nữa. Cuối cùng tôi mặc quần áo. “Đồ ngột" tiễn tôi bằng ánh mắt xin lỗi. Lúc ra khỏi nhà anh, tôi căm hận nhìn anh. Đàn ông thật đáng hận, thật ác độc.

Một lần nữa, tôi lại thấy bị làm nhục. Trên đường mọi người nhìn tôi rất lạ.

Về đến nhà, soi người trong gương, thấy tóc tai rối bời, trên mặt đầy vết máu. Tôi khóc, phẫn uất, bắt đầu đập phá. Bắt đầu từ tấm gương, các vật dụng bằng thủy tinh đều bị đập vụn. Cuối cùng tôi vào phòng làm việc, nhấc bổng chiếc máy vi tính đáng nguyền rủa, đập mạnh xuống sàn.

Loading...

Xem tiếp: Chương 42

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?



Ở Lại Nơi Này Cùng Anh

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 48


Satan’s Diyu

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 32


Tìm Lại Niềm Tin

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 46