41
Chờ đến khi Tô Thiệu Khiêm cầm quần áo sạch quay lại, Ngô Trăn Suất đã gian nan đứng dậy định đi về.
Tuy rằng hắn đang diễn kiểu nhân vật chính để cho người có cơ hội ôm đùi, nhưng dựa theo nguyên bản tính cách nhân vật hắn cũng không thể yên tâm ở lại nơi này!
Tô Thiệu Khiêm nhìn Ngô Trăn Suất lạnh lùng đứng dậy, nhanh chóng vài bước tiến lên ngăn lại, “Cậu đứng dậy làm gì? Nằm xuống nào, có việc gì cứ bảo tôi.
42 Ngô Trăn Suất ngay lúc Tô Thiệu Khiêm lần thứ N chôn đầu vào cổ mình, thở ra hơi ấm nóng đến mức mảng da ở đó ửng hồng, rốt cuộc cũng nhẹ buông tay ném người xuống đất.
43
Trách sao mà khi hắn nhìn đại cương vở kịch ở thế giới này đã thấy quen thuộc đến tinh tường, bởi vì thời gian cũng đã lâu, chỉ khi gặp lại con mèo này, hắn mới thấy cảnh trí quen thuộc, chẳng phải đây là thế giới lúc hắn mới thực tập hay sao?
Nó là thế giới nguyên bản, chứ không phải thế giới đồng nhân.
44
Lúc đi đến viện thú y, vết thương trên người Ngô Trăn Suất cũng đã hồi phục phần lớn, chỉ còn vài vết máu như hoa rải trên mớ lông trắng mịn.
Mà Mạc Dật để bác sĩ kiểm tra một phen, xác nhận không có gì trở ngại, mới dần bình ổn tâm trạng.
45
Mạc Dật nhìn theo công thức, nấu nướng rất thuận lợi, tuy rằng không thể nói là ngon, nhưng không khó ăn là được.
Lúc y nhìn qua phòng ngủ, nơi có con mèo kia, mới nhớ ra hình như nó vừa tắm, không biết miệng vết thương có bị dính nước hay không.
46 Thời gian thấm thoắt, mới đó mà đã ở chung với tiểu miêu được mấy ngày, Mạc Dật ngồi trong phòng học, bên người không có con mèo đó quấn quýt, càng ngày càng cảm thấy mặc dù xa nhau có chút xíu vậy cũng là một loại dày vò.
47
Chuyện khó hiểu như vậy làm không khí trong xe càng thêm lạnh lẽo.
Mà Hoàng Khánh ngồi ở phía sau rốt cục nhịn không được giễu cợt, “Chạy nạn còn mang theo súc sinh, chẳng lẽ là chuẩn bị đồ ăn di động?”
Tâm trạng Mạc Dật vốn dĩ không tốt, lúc này vừa hay có người kiếm chuyện, y nghiêng đầu, phóng một tầm mắt lạnh lùng ra sau.
48
Con mèo nhỏ ủ rũ không để ý tới người, Mạc Dật càng thêm lo lắng.
Ngô Trăn Suất chỉ cảm thấy bên giường đột nhiên lõm xuống, thân thể ấm áp ẩm ướt liền nhích lại gần.
49
Mạc Dật hỏi mà không được đáp lại, bởi vì Ngô Trăn Suất thật sự rất khó chịu, chỉ vội vàng cọ lên chăn nệm. Mạc Dật quan sát một hồi, rốt cuộc cũng hiểu ra, bộ dáng này của đối phương hình như là…
Y đột nhiên cảm thấy không được tự nhiên.
50
Một trận gió thổi qua, Ngô Trăn Suất cảm nhận được phía sau lưng có hơi lạnh, hắn cúi đầu vừa thấy, 囧 … Quên, chính mình biến thành người còn chưa có mặc quần áo…
Mạc Dật tuy rằng bị cương thi cào trúng, nhưng trước đây hắn đã cho y những phương thuốc kia, không sợ gặp nguy hiểm nữa, còn sẽ trợ giúp y tăng thêm một bậc năng lực!
Lúc này đây không tái nhân nhượng đối phương, Ngô Trăn Suất trực tiếp đẩy người ra, sau đó búng tay một cái, liền mặc vào quần jean cùng áo thun đơn giản màu xanh, nhìn thoáng qua cả người tràn đầy thanh xuân cùng sức sống!
Bất quá nhìn bả vai Mạc Dật vẫn chảy máu, Ngô Trăn Suất băn khoăn hỏi: “Có đem theo thuốc trị thương không?”
“Ở trên xe.
Thể loại: Dị Năng, Dị Giới, Đam Mỹ, Xuyên Không
Số chương: 73