1 Chuyện dài bất tận, câu chuyện kể về cuộc phiêu lưu của hai đứa trẻ - thằng Bastian cô độc rụt rè ở thế giới thực và thằng Atréju Da xanh quả cảm ở Vương quốc Tưởng tượng - đã làm say mê hàng triệu độc giả trên toàn thế giới và được coi là một kiệt tác văn học.
2 - Chúng quẳng cháu vào trong một thùng rác rồi ràng nắp lại. Cháu phải kêu cả hai tiếng đồng hồ mới có người nghe thấy. - Hừm, ông Koreander làu bàu, rồi bây giờ mày hết dám luôn.
3 Điều nó vừa làm thậm chí còn tệ hại hơn là ăn cắp bình thường. Quyển sách này nhất định là duy nhất, không bù được. Chắc chắn nó là bảo vật quý nhất của ông Koreander.
4 Ma trơi lấy làm lạ khi thấy ba sinh linh khác nhau đến thế lại cùng ngồi hòa hợp nơi đây, vì bình thường thì ở vương quốc Tưởng Tượng hoàn toàn không có chuyện các chủng loại sống hòa bình và hòa hợp với nhau.
5 Khi được dẫn tới chỗ dành riêng, con dơi không ăn cũng chẳng uống mà cuộn ngay thân lại, bám liền vào móc treo lộn đầu xuống, ngủ li bì vì mệt mỏi. Gã Quỷ đêm đã bắt nó bay hơi nhiều.
6 - Tôi không muốn dùng lời hoa mỹ hòng làm giảm nhẹ sự thất bại của chúng ta, Cairon nói tiếp. Tất cả chúng ta đều bất lực trước chứng bệnh của Nữ-thiếu-hoàng.
7 Tại một cánh đồng hoang xa xôi, vào ban đêm, bóng tối cô đặc lại thành một bóng dáng mờ ảo rất lớn. Nó cô đặc cho tới khi hiện hình thành một vật thể khổng lồ toàn màu đen trong bóng đêm như mực trên cánh đồng hoang nọ.
8 Atréju tuyệt vọng kéo dây cương nhưng con ngựa cứ tiếp tục lún thêm. Gã không làm gì được. Cuối cùng, khi chỉ còn đầu con vật nhô trên làn nước đen gã bèn ôm lấy nó.
9 Sự yên ắng này trùm lên tâm hồn Bastian như một tấm chăn ngột ngạt, nặng nề khiến nó ngộp thở. Từ bây giờ trở đi chỉ còn một mình nó trong ngôi trường lớn này.
10 Gã quay lại thấy con Phúc long trắng từ sau một tòa tháp đá đỏ màu gỉ sét bước ra. Máu rỉ từ những vết thương trên mình nó và trông nó yếu đến nỗi phải cố gắng lắm mới lết được tới gần gã.
11 Ống nhòm hướng vào cái cổng đá to và được chỉnh để thấy phần dưới của cây trụ bên phải. Giờ đây Atréju thấy một con nhân sư khổng lồ ngẩng cao đầu đứng cạnh cây cột im lìm dưới ánh trăng.
12 - Nghe đây: số là chất Sélen-độc-đáo này phản ứng với ý muốn của chúng ta. Chính ý muốn của chúng ta đã khiến nó cứ lỳ ra. Hễ càng cứ muốn vào thì cánh cửa càng đóng chặt.
13 Atréju để ý thấy tiếng hát kia khi to khi nhỏ, chứ không bao giờ im bặt hẳn. Ngay cả khi không hát hay lúc Atréju nói thì vẫn luôn có một âm thanh bồng bềnh liên tục quanh gã.
14 - Có, có, Atréju hoang mang đáp. Gã gắng hết sức ghi nhớ vào tâm khảm, nhưng vì không biết tại sao cần nhớ nên gã không hiểu những điều kia nói về chuyện gì.
15 - Bọn ta đâu còn con đường nào khác. Ở đâu sự hủy diệt lan tràn thì không còn gì mọc được nữa. Với lại đâu còn lý do gì để ông chồng ta ở lại đây nữa.
16 Bất giác gã đưa tay tìm tấm bùa… nhưng không còn đó nữa! Sợi dây chuyền quanh cổ gã đã biến mất. Gã mất tấm bùa rồi. - Fuchur! Atréju cố sức gọi thật to.
17 Cả hai nhìn nhau một lúc lâu, không thốt một lời, không một tiếng gầm gừ. Sau cùng người-sói khẽ gầm lên bực bội, nghe đầy đe dọa: - Xéo đi! Để ta được chết thảnh thơi! Atréju không nhúc nhích.
18 Nhưng họ lại không ngờ rằng chính vì thế mà càng làm tăng thêm làn sóng những điều dối trá không ngừng đổ vào cõi con người - qua dòng sinh linh đã trở nên không thể nhận ra được nữa của vương quốc Tưởng Tượng.
19 Số là khi Fuchur tạm ngừng vì kiệt sức, rồi cúi nhìn đầu Gmork cho rõ hơn, xem nên làm gì thì tình cờ sao tấm bùa của Nữ-thiếu-hoàng đeo trên cổ nó lại chạm trên xác người-sói.
20 Để rồi cuối cùng Nữ-thiếu-hoàng mỉm cười với gã, nói với gã bằng một giọng nhẹ và êm như tiếng con chim non hót trong giấc ngủ: - Atréju, em đã từ cuộc đại tìm kiếm trở về.