21 “Đây đúng là chuyện vui, không bằng để Tam thiếu biểu diễn một phen, đánh cược vị thiếu phu nhân mới này của chúng ta cười, như thế nào?” Sở Dự không bỏ lỡ cơ hội nói ra một câu, vừa vặn hoá giải xấu hổ chung quanh.
22 Ra cửa họ mới phát hiện thì ra mưa đã tạnh từ lâu. Nước mưa tí tách trên mái hiên tựa tiếng chuông gió xa xôi, thanh thuý dễ nghe, âm thanh réo rắt như tấu một khúc ca dao.
23 Ngày hôm đó Tô Cảnh Cảnh tính dậy rất sớm, ánh nắng ban mai vẫn chưa xuất hiện, trời vẫn âm u cô đã thức dậy, bình thường lúc này cô vẫn còn trong giấc mộng.
24 “Ui cha, thật là xin lỗi, Cảnh Cảnh. ” Thật may là lúc này Từ Phẩm Tuệ vội vàng chạy đến. Tô Cảnh Cảnh thật may mắn Từ Phẩm Tuệ chạy đến, nhất thời trong mắt lộ ra ý cảm kích.
25 “Phẩm Tuệ. ” Tô Cảnh Cảnh bình tĩnh mở miệng gọi, Từ Phẩm Tuệ uống hết cà phê trong chén, vì thế gọi phục vụ thêm tách nữa, nghe Tô Cảnh Cảnh gọi cô thuận miệng đáp lại: “Làm sao vậy?”Tô Cảnh Cảnh lắc đầu, ý nói không sao.
26 Dân quốc năm thứ mười ba, ngày hai mươi tháng tư, mười giờ sáng. Thời tiết hôm đó rất tốt, trời trong nắng ấm, gió nhẹ ấm áp. Biệt thự Tô thay đổi hình dáng sa sút của những ngày qua, phía trên cửa nhà đổi một đôi đèn lồng đỏ mới, lại treo quốc kì năm màu, không còn chút không khí thanh lãnh nào của ngày xưa, đến hai cây hoè lớn trước cửa cũng sức sống bừng bừng.
27 Vào phòng Đồng Hiên Tuấn chợt nhớ tới bánh ngọt Long Tĩnh cầm trong tay liền đưa cho cô, nói: “Đúng lúc trên đường nhìn thấy nên mua đến. ” Anh không nói nửa đường trở lại mà chỉ nói chẳng may nhìn thấy nên đưa đến đây.
28 Tô Minh Chính ngồi một mình trong phòng làm việc Tổng thống, thư ký Dương Chi Chương tiến vào ông cũng không phát hiện, mãi đến khi Dương Chi Chương một tiếng ông mới phục hồi tinh thần.
29 Tô Cảnh Cảnh vừa ra khỏi phủ Tổng thống, Đồng Hiên Tuấn lập tức bước từ trong xe ra đón cô. Sau giữa trưa, nắng ấm xuyên qua cây nhãn thơm bên đường rải rác xuống, cô chầm chậm bước tới, quanh người như được bao bọc bởi một lớp phấn vụn màu vàng, phát ra vầng sáng lấp lánh.
30 Tô Cảnh Cảnh vô cùng căng thẳng, vẻ mặt bất ngờ thay đổi, cả người nằm trên lưng Đồng Hiên Tuấn, không dám nhúc nhích chút nào. Chuyện cũ như thuỷ triều, tới tới lui lui, mịt mù không tung tích, nhưng tiếng súng vang dội mà đáng sợ này như cắm rễ trong ký ức.
31 “Tôi không sao, em đừng nghe Kiệt Khắc nói bậy, tên đó luon nói nhảm!” Đồng Hiên Tuấn thấy trong mắt Tô Cảnh Cảnh có ánh nước trong suốt, trong lòng không ddành long, đành nhịn đau nói.
32 Đứng ngoài cửa là Đồng Hiên Tuấn đến xem Tô Cảnh Cảnh. Đồng Hiên Tuấn vốn một tay đè vết thương, một tay định gõ cửa. Khi tay cách cửa chỉ còn khoảng một tấc, nghe được âm thanh thì thào bên trong, đột nhiên anh bỏ qua.
33 Khi Đồng Hiên Tuấn tỉnh lại đã là xế chiều ngày hôm sau. Sau giữa trưa ánh sáng mặt trời nhỏ vụn bay múa trước đôi đồng tử đen đặc của anh, khiến mắt anh nhất thời khó có thể thích ứng.
34 Trong nháy mắt biệt thự Phượng Tê trở thành một nơi như trọng địa quân sự khiến Tô Cảnh Cảnh phát sợ, nhưng cô không nói gì cả. Ngược lại trong lòng Từ Phẩm Tuệ lại hơi bực bội, bởi vì ngày cưới của cô đang đến gần, vốn quyết định xong xuôi Tô Cảnh Cảnh sẽ làm phù dâu nhưng lần này ngay cả mặt Tô Cảnh Cảnh cũng không thấy được rồi.
35 Lúc này trong tiền sảnh y hương tấn ảnh*, rất náo nhiệt. Mấy bàn rượu đằng trước uống rượu chơi đoán số, nhiều không kể xiết. *Y hương tấn ảnh (衣香鬓影): Hình dung người con gái ăn vận vô cùng hoa lệ (nhiều trường hợp chỉ nhiều người).
36 Hiện nay chuyện liên hôn Đồng Tô đang lan truyền rầm rộ trong thành Cù An, phần lớn mọi người đều không coi trong chuyện hôn sự này. Chưa nói đến chuyện Tô tiểu thư là nhân vật như thế nào, chỉ riêng Đồng Hiên Tuấn bên ngoài nổi tiếng lang tịch* thì ai sẽ coi trọng anh ta đây? *Lang tịch (狼籍): hành động không bị trói buộc, thanh danh không tốt.
37 Hôn lễ đã chuẩn bị đâu vào đấy, những chuyện rườmg rà như “nạp thái”, “vấn danh”, “nạp cát”, “Nạp chinh” đều không cần Tô Cảnh Cảnh quan tâm. Bởi đồng Hiên Tuấn bị thương nên Tô Cảnh Cảnh không thể không ở lại biệt thự Phượng Tê, Tô Minh Chính cũng không phản đối, ngược lại cảm thấy rất tốt, nhớ đến Đòng Hiên Tuấn từng hữu ý vô ý đề cập với ông tình huống an nguy lúc này của Tô Cảnh Cảnh.
38 Bên ngoài truyền đi một vài chuyện ầm ầm, cứ như sợ người đời không biết, huống chi chuyện lần này lớn như vậy. Thì ra là trước đây không lâu Như phu nhân được yêu thương của quân trưởng Đồng Hiên Lân của trung đội 1 quân Nghiêu gặp chuyện không may, suýt nữa bỏ mạng, vì thế Đồng Hiên Lân không tiếc phái ra một nhóm thủ hạ lớn điều tra kỹ càng chuyện này.
39 Vào đông, Bắc địa ngày càng lạnh. Tuyết không rơi nhưng khí trời lại rất lạnh. Hôm đó tuy lạnh nhưng Tô Cảnh Cảnh dậy từ rất sớm. Ngâm Thuý nghe kể chuyện xảy ra đêm hôm qua nên trong lòng lo lắng cho Tô Cảnh Cảnh, thành ra cũng dậy sớm.
40 Tô Minh Chính nằm trên chiếc sạp gỗ lim kiểu cổ, đôi mắt khép hờ tràn đầy sự buồn bã. Tô Cảnh Cảnh đứng ở cửa, thu hết sự buồn bã của Tô Minh Chính vào trong mắt, trong lòng hơi đau nhức, cô thở dài rảo nhanh bước đi vào.