61 Lần đánh cược này cuối cùng anh thắng.
Lúc Cố Trĩ Niên phong trần mệt mỏi chạy tới biệt thự Phượng Tê, Đồng Hiên Tuấn đang ngồi trên giường chờ anh.
62 “Quân trắng này của cậu đặt ở ngoài mục* còn có phần thắng sao!” Giọng nói đanh thép hùng hồn của Đồng Tử Sâm truyền ra, dù cách thật xa nhưng Tô Cảnh Cảnh vẫn có thể nghe rõ ràng.
63 Vừa vào phòng của Đồng Hiên Lân, Tô Cảnh Cảnh chỉ cảm thấy lạnh. Đồng gia là kiểu nhà cũ, hơi âm u lạnh lẽo là chuyện bình thường, chỉ là nơi Đồng Hiên Lân ở vô cùng lạnh lẽo.
64 Mấy ngày liền họ phải đặt mua đồ về Duyên Bình cho xong xuôi, thật ra thì đồ mang về cũng không có tiêu chuẩn chuẩn bị như nào, nhưng chung quy Đồng gia là thế gia trâm anh, nhà lớn nghiệp lớn, quy củ tự nhiên cũng lớn hơn nhà bình thường mọt chút.
65 “Tông Hi, sao anh lại đến Duyên Bình với em?”
Hồi lâu sau, cả gian phòng trở nên im ắng đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau, ngoài cửa sổ hoàng hôn mỏng manh đã tắt ngóm, ánh trăng sáng ngời như tơ lụa rọi vào trong phòng, mặt đấy đầy ánh sáng chiếu rọi khuôn mặt của họ.
66 Chẳng biết vì sao đã qua mười một giờ mà Ích Phong Lâu vẫn mở cửa. Ánh trăng rọi vào bảng hiệu gỗ đen chữ vàng treo trên cao, từng tia sáng nhỏ màu vàng chiếu sáng cửa, tựa như đang phô trương danh tiếng tiệm cổ trăm năm.
67 Đồng Hiên Tuấn và Tô Cảnh Cảnh vừa bước vào cửa lớn của Thịnh gia, một đội vệ binh liền ngăn trước mặt bọn họ.
Đầu tiên Tô Cảnh Cảnh sửng sốt, sau khi quay đầu nhìn Đồng Hiên Tuấn thấy anh cười một tiếng, ánh mắt lạnh lùng đảo qua những vệ binh kia, Tô Cảnh Cảnh liền nhíu mi nói: “Từ khi nào mà Thịnh gia thành trọng địa quân sự rồi?”
Thị vệ trưởng từng gặp Tô Cảnh Cảnh, biết đây là tiểu tiểu tỷ của Thịnh gia.
68 Cuối cùng hai người đạt tới cao triều.
Sáng sớm hôm sau Tô Cảnh Cảnh vốn tưởng là một ngày trời trong nắng ấm lại không ngờ là một ngày mưa rơi.
Từng giọt mưa tí tách rơi từ mái hiên xuống, cả thành Duyên Bình nhìn qua tựa tranh thuỷ mặc.
69 Lúc bọn họ xuống chân núi thì thấy một nửa số xe đã rời đi, chắc là Thi Gia Liệt mang người đi.
Tô Cảnh Cảnh đoán bên Thi Gia Liệt chắc đã xảy ra chuyện gì quan trọng nên vô cùng lo lắng.
70 Thi Gia Liệt trở về phòng, để nguyên quần áo ngủ một lúc lâu, hôm đó ánh mặt trời vô cùng chói chang, dù đã kéo rèm nhưng ánh nắng vẫn chiếu phòng sáng trưng.
71 Trời bắt đầu vào xế chiều nên không khí không còn nóng nực nữa. Gió bắt đầu thôi, hát lên những tiếng vang trầm trầm như sắp mưa.
Đường Minh Tốn vừa tới cửa thư phòng thì nghe thấy bên trong có tiếng bước chân vô cùng nặng nề đang đi qua đi lại.
72 Tiếng gió thổi đập vào mái hiên đứt quảng làm toàn bộ cơn buồn ngủ của Tô Cảnh Cảnh đều biến mất.
Trời mới tạnh mưa, ánh trăng như tơ lụa uốn lượn rọi vào phòng sáng ngời cả mặt đất làm cô hoảng hốt.
73 Tô Cảnh Cảnh ngẫm nghĩ thật kỹ, thấy ở lại đây quả thật không ổn. Thi Gia Liệt có thể hạ độc thủ với ông, không gì bảo đảm anh sẽ không hạ độc thủ với họ.
74 Đường núi gập ghềnh, may mà Cố Trĩ Niên trông nom thân thể Tô Cảnh Cảnh đang bệnh nên chạy rất chậm, tuy xe lắc lư nhưng cũng không đến nỗi làm người ta khó chịu.
75 Trời bắt đầu sáng rõ. Vết thương trên chân anh đau đớn từng hồi nhưng anh không thèm để ý, chỉ lẳng lặng nhìn Tô Cảnh Cảnh.
Anh nghe tiếng hít thở đều đều của cô, nhìn lông mi hơi rung động của cô, nhìn khuôn mặt tráng muốt như ngọc của không chút huyết sắc của cô, tim anh như bị một chiếc gao găm cứa một cái thật mạnh.
76 Tô Cảnh Cảnh vô cùng mệt mỏi nên giấc ngủ này cảm giác như đã ngủ rất lâu.
Lúc cô tỉnh lại mơ hồ cảm thấy xóc nảy rất nhỏ từ bên ngoài truyền đến, lúc này mới chợt hiểu ra hoá ra là đang ở trên xe.
77 Thím Lương cười khanh khách bưng cháo tổ yến đi vào, Tô Cảnh Cảnh liếc chén sứ nhỏ trên khay bạc, hơi nóng lượn lờ.
Tô Cảnh Cảnh hơi mỉm cười nói với thím Lương: “Thật là làm phiền quá.