21 Tôi nghĩ chính vào lúc này cái mà Poirot gọi là yếu tố nhân sinh bắt đầu nhạt nhòa dần. Dường như vì trí óc không thể chịu đựng nổi toàn chuyện rùng rợn nên chúng tôi tạm thời không còn thiết tha gì đến cuộc sống bình thường nữa.
22 Ông Alexander Bonaparte Cust ngồi yên như tượng. Đồ ăn sáng trên đĩa đã nguội ngắt và ông không hề động đến miếng nào. Có tờ báo đang nằm dựa vào ấm trà.
23 Doncaster! Tôi nghĩ mình sẽ nhớ cái ngày 11 tháng 9 đó suốt đời. Thật sự, cứ mỗi lần ai nhắc đến St. Leger là lập tức đầu óc tôi nghĩ ngay tới vụ giết người chứ không phải đua ngựa.
24 Ông Leadbetter cằn nhằn khe khẽ vẻ mất kiên nhẫn khi người ngồi bên cạnh đứng dậy và lóng ngóng thế nào lại vấp chân ngã nhào ngay trước mặt ông, cái mũ của gã đó rơi xuống ghế phía trước nên hắn ta phải chồm người qua để nhặt.
25 Ông Cust rời rạp chiếu phim Regal và nhìn lên trời. Một buổi chiều đẹp. . . Một buổi chiều thật đẹp. . . Câu nói của Browning [1] bỗng dưng xuất hiện trong đầu ông.
26 Thanh tra Crome đang lắng nghe lời kể đầy phấn khích của ông Leadbetter. “Tôi cam đoan với ông, ông thanh tra, rằng tôi thót tim khi nghĩ đến chuyện đó.
27 Tôi bám sát gót Poirot nên kịp nghe đoạn cuối câu chuyện của Crome. Cả anh ta lẫn cảnh sát trưởng trông có vẻ lo lắng và tuyệt vọng. Đại tá Anderson gật đầu chào chúng tôi.
28 Thanh tra Crome đang trong văn phòng của mình ở Scotland Yard. Điện thoại trên bàn anh ta reo từng tiếng dè dặt và anh nhấc máy. “Jacobs đây, thưa ông.
29 Lại họp hành. Phó đội trưởng điều tra tội phạm, thanh tra Crome, Poirot và tôi. Phó cảnh sát trưởng nói: “Ông Poirot ạ, đề nghị kiểm tra những chỗ kinh doanh bít tất trên diện rộng của ông rất là hay đấy”.
30 Ông Cust đứng bên cửa hàng bán rau củ. Ông nhìn chằm chằm về phía bên kia đường. Ừ, đúng là nó. Bà Ascher. Người bán báo và thuốc lá. . . Trên cửa sổ trống hoác là một tấm biển.
31 Đó là một ngày tháng 11 trong xanh. Bác sĩ Thompson và trưởng thanh tra Japp đến nhà báo cho Poirot biết kết quả thủ tục kiện ra tòa án hình sự vụ Alexander Bonaparte Cust.
32 Những ngày sau đó Poirot rất bận rộn. Ông biến mất vẻ bí ẩn và rất ít nói, ông nhăn trán một mình và một mực từ chối thỏa mãn sự tò mò cố hữu của tôi cũng như để tôi thể hiện sự tài giỏi mà có lần ông đã nhắc đến.
33 Tôi không có mặt ở buổi nói chuyện giữa Poirot và người đàn ông kỳ quặc Alexander Bonaparte Cust. Vì Poirot có mối quan hệ với cảnh sát và vì một số tình huống đặc biệt của vụ án nên ông ấy dễ dàng xin được giấy phép của Bộ Nội vụ nhưng giấy phép đó không bao gồm cả tôi; hơn nữa, theo ý Poirot thì cuộc nói chuyện phải hoàn toàn riêng tư - chỉ hai người đàn ông mặt đối mặt.
34 Chúng tôi ngồi tập trung cao độ để nghe Poirot đưa ra những giải thích cuối cùng về vụ án. Ông nói: “Từ trước đến nay tôi đã lo lắng suy nghĩ về nguyên nhân vụ án này.
35 Tôi xin lỗi phải kể rằng ngay khi Franklin Clarke đi rồi và cánh cửa đã đóng lại thì tôi ôm bụng cười chảy cả nước mắt. Poirot nhìn tôi với vẻ hơi ngạc nhiên.