21 Nếu mọi người đều nghĩ rằng Lưu Nghệ Kiên này là một con thỏ rừng, có vẻ ăn chay thì chính xác là đã quá sai lầm. Anh ta không khác gì một con sói bị bỏ đói nhưng vẫn cố gắng ra vẻ là một kẻ kiêu ngạo không thèm ăn mà thôi.
22 Đã từng nói, quá trình theo đuổi mối tình đầu của tôi nó rất đáng thương. Nhìn lại quãng đường mà tôi đã đi được đến tận bây giờ, kể ra sức kiên nhẫn của tôi cũng thuộc dạng đáng nể lắm rồi đấy.
23 Kỳ nghỉ hè đáng mong ước của tôi đã đến, đồng thời khí trời bên ngoài bắt đầu oi bức thấy rõ. Ngồi trong phòng với máy điều hoà phả ra phà phà nhưng tôi vẫn cảm thấy nóng nực không chịu nổi.
24 Đêm xuống, tôi cùng Lưu Nghệ Kiên đứng trước ga tàu lửa để bắt chuyến tàu cuối cùng của ngày.
Chuyện lúc trưa anh ta nói với tôi thật quá bất ngờ, chính tôi còn không kịp nghĩ gì ngoại trừ một từ muốn xuất hiện ngay trong đầu.
25 Nằm trên giường, tôi một thân lạnh ngắt, mặc dù đã có tấm chăn bông mà Lưu Nghệ Kiên mang theo nhưng tôi vẫn cảm thấy lạnh như đang ở băng sơn hà vậy.
26 Trong lúc cơn mơ màng ập đến, tôi cảm giác cơ thể mình bị nâng lên khỏi mặt đất. Bọn chúng đang mang tôi đi đâu đó, rồi đột nhiên lại dừng bước vì một tiếng động kinh người.
27 Tính từ ngày anh rời đi cho đến hiện tại cũng đã được ba năm rồi.
Cuộc sống của tôi kể từ hôm mưa đó bắt đầu thay đổi. Tôi chuyển nhà đi đến một nơi khác, trở về với thành phố sầm uất ngày trước.
28 Sau nhiều ngày đêm suy nghĩ, tôi đã nhận ra mấu chốt của mọi chuyện. Mấu chốt đó chính là anh chàng quản lý tên Công Chu kìa. Anh ta là Công Chu, nhưng tôi vẫn thường gọi là Công Chúa.
29 Chỉ đơn giản với những lời nói dịu dàng, ánh mắt đáng thương, giọng điệu dỗ ngọt kia thôi mà bây giờ tôi đang phải đứng trong phòng của chủ tịch tập đoàn Lưu Nhã, đảm nhiệm chức vụ thư ký riêng cho chủ tịch.
30 Tôi tên Lưu Nghệ Kiên.
Người đang thành thục rục vào lòng tôi mà nhắm nghiền mắt, đôi mày hơi chau lại, nước miếng cũng vương ra một ít là Trương Dịch Đan, một thời là em trai danh nghĩa của tôi.