Chồng Là Oan Gia Chương 20.
Chương trước: Chương 19. Em Trả Mười Ngàn (2)
- Em nghĩ là họ đang cãi nhau á.
Bảo Yên áp tai vào cánh cửa gỗ nghe ngóng tình hình bên trong căn phòng, mắt đăm chiêu liếc ngang liếc dọc như đang suy nghĩ, bất chợt quay sang nói nhỏ với Hải Nam.
- Đâu, anh thấy rất yên tĩnh mà_Hải Nam đáp lời.
- Anh thích chị hai không?
Hải Nam ngẩn người, anh không nghĩ Bảo Yên có thể hỏi thế, do nhỏ nghĩ Ánh Dương và Minh Ý vẫn còn tình cảm sao? Và Minh Ý đang phải lựa chọn?
- Có liên quan sao?_anh không trả lời, cố tình nói lệch đi.
- Anh theo phe ai?
- ...
Lần này Hải Nam hoàn toàn đúng, cái đầu nhỏ của Bảo Yên chỉ có thể suy nghĩ đúng với tình hình hiện tại, không có một chút ý nghĩ tích cực nào, cho rằng họ đang giải quyết vấn đề công việc.
- Em hỏi ngốc cái gì vậy?
- Không phải anh nói đưa Bảo Yên về phòng nghỉ ngơi sao?
Dáng vẻ thanh cao của Hải Nam ngay lập tức bị nó niêm phong làm cho đứng im bất động, tay xỏ vào túi quần chẳng kịp rút ra kéo Bảo Yên về, ánh mắt bây giờ chỉ kịp ngó lên trần nhà giả vờ như không làm gì.
- Bảo Yên!_nó gọi khẽ sợ làm ồn bên trong.
- Suỵt! Chị nghe họ có phải đang muốn nối lại tình xưa hay không? Em lo lắm.
Bảo Yên tỉnh ruồi kéo tay nó cùng nghe lén. Khánh An ban đầu không cam tâm vì đó không phải sở trường của mình, điều đó là không tôn trọng người khác, rất bất lịch sự, nhưng chính nó cũng tò mò Minh Ý rốt cuộc nói gì với Ánh Dương sao thời gian lại lâu đến vậy. Chỉ là không đến mức áp tai lên cửa, mà cố gắng chú tâm nghe ở một khoảng cách xa.
Hải Nam tựa người vào bức tường ngán ngẩm lắc đầu chào thua hai cô gái kia, trẻ con không ngờ được, Minh Ý bạn anh sao có thể đổ đốn hư hỏng chọn yêu người mình không yêu cơ chứ, mỗi ngày có vợ bên cạnh đã rất hạnh phúc rồi, tâm trí nào lại tơ tưởng nữ nhân khác được. Còn Bảo Yên nữa, nghĩ gì lại đi nói với Khánh An là anh hai sắp yêu lại người cũ, đã vậy còn sốt sắng bảo rằng "lo lắng", Khánh An là vợ còn chưa gấp như vậy nhỏ lo lắng cái gì chứ. Mọi chuyện sẽ rơi vào tình huống tiêu cực mất.
-•-
- Tôi cũng chỉ muốn nói như vậy thôi, tùy cậu hiểu vậy.
- Cảm ơn.
Minh Ý thấy mình thật sự mắc nợ, nợ ân tình của người bạn đã từng mang cảm giác yêu, căn bản của sự không thành chỉ là quá sớm, hắn không hối hận, tình cảm Ánh Dương đối với hắn rất sâu đậm, hắn biết, biết rất rõ, đơn thuần là vì không thể chấp nhận. Lý do, có lẽ vẫn chưa tìm thấy...
- Còn chuyện tôi yêu cậu, có thể suy nghĩ không?
- Không thể.
Một lần nữa đối diện với Ánh Dương hắn lại từ chối. Câu trả lời rất cương quyết, nhanh chóng và vững vàng. Ngập ngừng chính là đang phân vân, dứt khoát mới có thể buông ra được, vốn dĩ là không yêu nên hắn đành nói thẳng để tránh Ánh Dương khỏi nuôi hy vọng tình cảm với mình, như vậy người đau lại chính là cô.
- Được.
Ánh Dương nhướn mày nói duy nhất một chữ, cái nhếch môi làm hắn lo lắng vô cùng.
Cánh cửa mở, Hải Nam nhanh tay kéo Bảo Yên ôm vào lòng tránh việc Minh Ý nhìn thấy, lại nghĩ chính cậu là người bày ra trò nghe lén. Nó không kịp phản ứng vì tốc độ cánh cửa mở ra quá nhanh, định thần lại đã thấy Ánh Dương đứng trước mặt cao ngạo cười:
- Em có nghe chị nói yêu anh Minh Ý không?
Khánh An không trả lời, đi theo cái ngoắc tay của Minh Ý vào trong phòng đóng cửa lại.
Không gian im lặng đến nghẹt thở, nó e dè đứng nhìn chẳng dám mở lời. Cúi đầu xuống khẽ liếc xem biểu hiện hắn, lại bị cái nhìn của hắn làm cho lúng túng, tay run cầm cập. Nó rất rõ việc hắn ghét người khác nghi ngờ mình, ghét người cứ thập thò sau lưng nghe lén hay theo dõi mình, con người của hắn chính là có gì cứ nói thẳng. Nó đang sai hay đúng đây?
- Em xin lỗi_giọng nó nhẹ bẫng. Suy cho cùng cũng không nên im lặng, hắn thật sự giận thì nó quả thực không biết phải thế nào.
- Em làm sai chuyện gì, sao lại xin lỗi?
Đối với thái độ "mèo con" của nó hắn trước tiên phải nhỏ nhẹ. Lớn tiếng chắc chắn sẽ có người khóc ngay.
- Em không cố ý nghe hai người nói chuyện..._nó ngập ngừng_Nhưng mà em không có nghe Minh Ý với chị Ánh Dương nói gì hết. Em nói thật luôn.
Dáng vẻ của nó làm hắn buồn cười vô cùng, chưa vạch tội đã thú nhận thì sao hắn nỡ lòng phạt chứ.
- Đêm nay ngủ với anh.
- Không_nó phản bác.
Giả vờ để cuộc đối thoại thêm vui thôi chứ từ lúc ba mẹ hắn ra nước ngoài ngày nào hắn không ngủ phòng này. Từ chối, hắn đồng ý sao?
- Vậy em muốn thế nào?
- Không muốn thế nào.
Nó trèo lên giường chui tọt vào chăn trốn tránh hắn. Hiện nó đang là cừu nhỏ, phật ý đảm bảo sẽ không sống sót.
- Em không đánh răng sao?
- Nhớ rồi nè, khỏi nhắc!_nó gắt nhẹ, lập tức chui ra khỏi chăn bước thẳng vào phòng vệ sinh để đánh răng, rửa mặt.
Thói quen này là do chị Di đã tập nó từ lúc nhỏ, bây giờ mỗi khi cầm cái cốc nước đầu lại luôn liên tưởng về những ngày có chị.
Ngày ấy hai chị em mỗi người một cái gáo dừa, dùng sơn vẽ lên đó tên của đối phương và nhiều hình thù thú vị khác nữa, còn bắt tay bảo rằng đó là người trong lòng của nhau. Nó nhớ rất rõ, khi lỡ tay làm vỡ cái gáo, chị cùng với ba Hải cặm cụi làm lại cái mới, yêu chiều khắc lên đó một dãy các phím đàn của cây piano. Cái gáo thật sự không đẹp, những đường nét khắc họa trên đó cứ ngoằn nghèo như vết mối ăn, cả cái tên nó cũng viết chữ to chữ nhỏ. Nhưng mà cho dù có hàng trăm món quà được chau chuốt công phu thế nào cũng không thay thế được những món quà đơn sơ mà ba Hải đã làm, chị Di cũng vậy, ân cần và chu đáo, hộp bút màu gãy chị tìm một lọ nhỏ để giữ chúng không lạc mất, cây bút chì cạn ngòi, chị dùng dao gọt kĩ càng, cặp sách nó sứt quai, chị thay mẹ khâu lại giúp... Quá nhiều những ký ức bên chị Di nó làm sao quên được, nhớ nhiều nhất vẫn là tình cảm.
- Em nhớ Khánh Di lắm sao?
Minh Ý đứng ngay bên cạnh cẩn thận bôi kem đánh răng lên bàn chải rồi đưa cho nó, mắt thấy cô gái nhỏ kế bên mắt mũi cũng đỏ hoe liền hỏi. Nó lắc đầu, liếm nhẹ môi một cái để kìm nước mắt, quay sang tươi cười để hắn nhẹ lòng.
- Ngoan!_hắn dịu dàng xoa đầu, vuốt nhẹ lưng nó rồi nói thêm_Mau đi, anh có chuyện muốn nói.
- Chỗ em đang đánh răng Minh Ý đứng đây xem cái gì?_nó chun mũi.
- Anh đi ngủ cũng phải đánh răng mà_hắn cãi.
- Không chịu, em trước rồi mới đến lượt anh. Ra ngoài đi.
- Anh thích thế thì sao?
Hắn ngang nhiên rụt tay về thuần thục cầm bàn chải, lấy kem, mở nước, nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân trước khi đi ngủ, mặc cho nó không hài lòng ai oán đứng nhìn. Khánh An lại chẳng để tâm, không cam lòng chỉ khẽ bĩu môi rồi cũng quay ra làm công việc của mình.
- Đã về rồi sao? Thế sức khỏe đã khá hơn chưa?
"- Đã ổn rồi, cũng không có gì đáng lo đâu."
- Được rồi, tôi biết rồi. Cậu nghỉ ngơi sớm, mai đến trễ thì buổi trưa không được nghỉ.
"- Okie cậu chủ nhỏ."
Minh Ý tắt điện thoại, cảm giác cứ có cái gì đó không ổn, ai đang dò xét hắn vậy?
- Nhìn anh làm gì?
Hóa ra là nó, cứ chăm chăm nhìn mình như thể mới vừa được thấy. Hắn đẹp trai, thật sự rất đẹp, hành động nào cũng đều thấy đẹp, chỉ là hành động của nó hiện tại làm hắn thấy kỳ lạ.
- Là giọng nữ. Minh Ý nói chuyện với con gái?_Khánh An chau mày phân tích giọng nói vừa nãy, thấy đúng lại nói cứng rắn hơn_Minh Ý có bạn gái mới đúng không?
Hắn suýt sặc ngụm nước trong miệng, từ khi nào trợ lý của hắn ở bệnh viện lại trở thành bạn gái hắn vậy chứ?!
- Em tốt nhất vẫn không nên yêu anh.
- Làm vợ phải luôn luôn có nghĩa vụ là yêu chồng_hắn chộp lấy cái bàn chải đánh răng của nó đang chĩa về phía mình mở vòi nước rửa sạch, quay lên nói thêm_Anh không cho phép không yêu.
- Anh thừa nhận em là vợ khi nào?
Hắn có một giây bất động, tình cảm của hắn vốn dĩ luôn bị nó nghi ngờ, không khi nào nó cho là thật. Lúc ở biển, hắn cứ ngỡ nó im lặng khi hắn nói cho mình một cơ hội thì là đồng ý, rõ ràng nó vẫn còn cảm giác đối với hắn cớ sao lại cứ thích né tránh, hắn cũng không thể tin là nó luôn hoài nghi như vậy, do hắn yêu quá nhiều sao? Minh Ý một giây im lặng, đặt bàn chải vào cốc của mình rồi quay lưng bước ra, một lời cũng không nói.
Khánh An phồng hai má chứa đầy nước, khó hiểu nhìn theo, biểu hiện của hắn cho nó biết rằng, hắn đang giận. Thế thì sao? Nó đâu có nói sai, bác hàng xóm kế bên nhà hỏi hắn nó là gì, hắn trả lời là em gái, anh thợ điện hỏi nó là gì, hắn trả lời là em họ. Đi đến đâu hắn cũng lý giải vai vế của nó là em, thử nghĩ xem, bây giờ bảo chồng vợ có ma mới tin.
- Ai hờn ai chưa biết_ngụm nước ngậm trong miệng còn chưa phun ra, uất ức quá khi nãy nó xém xíu đã nuốt luôn vào bụng.
Đâu phải lỗi lầm nào cũng dễ tha thứ, động một chút vết thương lại còn đau hơn. Thông cảm quả thực không dễ, cảm nhận được lại là chuyện vô cùng khó. Đâu phải hắn không biết, là hắn sai, gặp lại người cũ với vai trò mới rất khó chấp nhận. Khi không ba mẹ bắt cưới vợ, lại không cho chọn người con gái mình yêu mà tự khắc áp đặt. Cả hai làm sao hạnh phúc?
- Em định ngủ trong nhà vệ sinh luôn sao?
Từ lúc nó bước ra, thấy hắn đứng tựa lưng vào cửa sổ trầm ngâm suy nghĩ thì nó một tiếng cũng không dám làm động. Sợ sẽ không dám đối diện.
- Kệ em_nó lườm.
- Lại đây!
Minh Ý ngoắc tay ra lệnh cho nó đến gần, chuyện của cả hai, bây giờ đã đến lúc nói rõ rồi. Hắn không muốn để tình cảm của mình suốt ngày bị nó nghi ngờ, cảm giác rất khó chịu.
- Không_nó dứt khoát.
- Anh bảo lại đây_hắn nhẫn nhịn.
Lẽ nào tình cảm nó dành cho hắn thật sự đã hết, bất cứ khi nào nó cũng cự tuyệt hắn, cả lúc muốn nói chuyện.
- Em không ngốc. Đấy là cửa sổ, em phật ý Minh Ý sẽ đẩy em xuống luôn.
Cái gì vậy chứ? Nhà hắn hoàn toàn không nuôi trẻ con. Suy nghĩ như vậy là thế nào?
- Em đang nghĩ gì vậy?_Suy nghĩ của cô gái này hắn không hề lường trước.
- Anh muốn bao nhiêu người phụ nữ về nhà em cũng không trách, khỏi phải bàn.
Giọng nói của người vừa rồi gọi cho hắn chắc chắn là nữ, lại còn "nghỉ ngơi sớm", với nó hắn chưa từng nói câu đó bao giờ. Chia tay cô này, nắm tay cô kia. Chia tay cô kia, nắm tay cô nọ... Đếm đi đếm lại con số người yêu của hắn cũng đã hơn mười.
Minh Ý bất ngờ vì câu nói của nó, "anh muốn bao nhiêu người phụ nữ", "em không trách", "khỏi phải bàn". Tình huống gì đây?
Hắn tức giận cắn cánh môi dưới, cố gắng giữ bình tĩnh.
- Cho em năm giây bước lại đây.
- TUYỆT ĐỐI KHÔNG.
Ai kia mạnh miệng cứng rắn quả quyết, năm lần bảy lượt là nói yêu mà lúc nào cũng một tiếng Phương, hai tiếng Hằng, ba tiếng Nhã... Toàn tên con gái, nó biết ghen mà.
- Một, hai...
Khánh An phi vèo lên giường mặc kệ hắn đang đếm. Lúc nhỏ ở nhà đã bị áp đặt, gả đi cũng không được thoải mái, hắn lúc nào cũng quy tắc, không đúng liền bị phạt. Sợ nhất là lần Bảo Yên cùng nó và Shino ra ngoài đến tối mịt mới về, cả đêm không được ngủ vả lại còn phải quỳ gối. Nó ghét.
- Nói, lý do mỗi lần anh đến gần em đều né tránh?
Minh Ý không thích trò chơi mèo đuổi chuột, đợi nó yên vị trên giường mới nhẹ nhàng đi đến, giam nó ở giữa hai tay của mình. Hắn kéo chăn ra khỏi đầu nó lập tức nghiêm nghị hỏi. Hắn đáng sợ đến mức dọa nó phải chạy trốn vậy sao?
- Minh Ý khó ưa như vậy cho nên em ghét, không muốn đến gần.
- Còn gì nữa?
- Minh Ý luôn thích ra lệnh, không chịu nghe người ta nói.
- Và?
- Minh Ý không nghiêm túc. Minh Ý hung dữ, lúc nào cũng phạt em. Anh còn có nhiều bạn gái, không phải một, hai, ba mà là năm, sáu, bảy, tám, chín.
- Còn không?
- Còn. Minh Ý bắt nạt em.
Nó tuông nguyên một tràng những thói hư tật xấu của hắn, nhất là cái tính cách bá đạo thích ra lệnh.
- Vậy em nói anh nghe. Em quan tâm những việc anh làm?
- Không.
Tính cách nó hắn có nghe qua Khánh Di nói, bướng bỉnh. Được, Minh Ý hắn hôm nay không trị được thề không cưới vợ. Hắn cúi xuống hôn lên môi nó, tiếp tục hỏi:
- Quan tâm hay không quan tâm?
- Không.
Hắn vừa định hôn nó liền quay mặt né tránh, nhưng tay hắn nhanh hơn đã kịp giữ lại, tiếp tục cúi xuống hôn một cái.
- Quan tâm hay không?
Khánh An cứng đầu không chịu trả lời, hắn lại tiếp tục cúi xuống.
- Em quan tâm, em quan tâm..._nó không còn cách nào khác ngoài việc phủ nhận.
- Tốt. Vậy việc em nói anh có nhiều người yêu?
- Rõ ràng là anh có nhiều người yêu_nó phản bác, điều này là đúng.
- Em sai_Minh Ý nói ngắn gọn sau khi phạt nó bằng một cái hôn.
- Em không sai, Minh Ý còn yêu chị Tú, còn yêu chị Ánh Dương_nó cãi lại, cố tình quay đi hướng khác để tránh hắn.
Lỗi lầm của hắn không quá lớn, tại sao trong lòng nó lại nghĩ nhiều đến vậy, không chấp nhận hắn chính là vì nghĩ rằng hắn còn yêu người khác sao?
Xem tiếp: Chương 21. Sự Cố Nhỏ.