Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Chồng Là Oan Gia Chương 17. Em Gọi Là Chị Đẹp...

Chương trước: Chương 16. Bạn Học Cũ



Minh Ý đắn đo vài giây, còn chưa chắc đó là bạn học Khánh Di nên hỏi thêm vài câu hỏi nữa mới có thể khẳng định đó là chị vợ mình. Ân Vũ chống hông nhìn biểu hiện của hắn đã lâu vẫn không hiểu vì sao hắn lại khai thác thông tin về Khánh Di nhiều như vậy. Cậu nổi nóng:

- Nè đại ca, hỏi nhiều làm gì? Nhanh một tay rước về làm vợ luôn đi.

- Cậu đi lâu như vậy ai lấy mất não rồi à? Minh Ý tôi cưới vợ từ hai năm trước rồi_hắn vênh mặt cãi.

- Thế thì chính thức mất zin rồi nhỉ?

- Mất rồi..._hắn biết mình hố bèn chống chế_Thì đã sao?

- Nhìn sơ qua thì thấy cậu vẫn như còn "ế". Ế lâu năm mới đau chứ!

- Đừng khinh thường nhá! Anh đây hiện tại đã có vợ, có con rồi nhá!

Minh Ý gân cổ lên cãi, nói xong mới biết mình lố lập tức im bặt.

Có vợ... Đúng.

Có con... Bịa.

À thật ra thì là lỡ lời. Nhưng mà hắn đột nhiên lại muốn đó là sự thật, muốn mỗi ngày có một đứa trẻ sáng dậy gọi ba, gọi mẹ, gọi một tiếng "ba" thật sự chứ không phải trên danh nghĩa là ba nuôi như nhóc Shino đã từng gọi.

Hắn lại cảm thấy có chút nuối tiếc, tình cảm nó dành cho hắn sâu đậm đến vậy mà hắn lại không nhận ra. Ngày nào dùng cơm chung, hắn cũng thấy trên bàn ăn toàn là những món mình thích. Ít nhiều gì nó cũng đã tìm hiểu rất rõ con người hắn. Từ tính cách, sở thích đến thói quen, công việc. Minh Ý lại tự thấy mình có chút vô tâm, những vấn đề liên quan đến nó hắn thật sự không biết, đặc biệt là sở thích. Lúc thử áo cưới nó cứ nhìn chằm chằm vào cái váy màu tím, hắn chỉ nghĩ là nó thấy kiểu dáng của chiếc váy đó đẹp. Đến khi đám cưới, ở bên ngoài nghe Khánh Di trò chuyện cùng Bảo Yên mới biết đó là màu nó thích, căn phòng nó ở được trang trí theo ý kiến của Bảo Yên, hắn cứ ngỡ là do ba mẹ và Bảo Yên tùy ý làm mới không để tâm tới. Chỉ nhớ vài lần trông thấy nó mỗi khi đưa tay mở chốt cửa miệng lại mỉm cười.

Loading...

Xem tiếp: Chương 18. Em Trả Mười Ngàn...

Loading...