101 Editor: May
"Đúng rồi ông chủ, hôm nay thiếu phu nhân đi ngân hàng chuyển khoản hơn 18 vạn cho một người tên là Thái Toàn. "
"Hơn nữa hàng năm vào hôm nay, tài khoản của Thái Toàn sẽ nhận được một số tiền lớn, nhiều thì hai mươi vạn, ít thì mười vạn, đã kéo dài sáu năm.
102 Editor: May
"Đúng, khiến anh ta thân bại danh liệt!"
Vừa nghĩ đến hình ảnh ban ngày bị người nhục nhã, Hạ An An liền hận không thể lập tức trả lại gấp mười gấp trăm lần, thở ra một ngụm khí tức.
103 Editor: May
Một nửa đàn ông trong phòng chờ máy bayđều bởi vì tư thế ngủ trêu chọc người của Thẩm Chanh mà tâm viên ý mã, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn lên người cô vài lần.
104 Editor: May
"Cản cậu ta lại. "
Mắt lạnh nhìn tên lưu manh trước mắt, trong mắt Thi Vực tràn ngập sát khí nồng đậm, khiến người bên cạnh khiếp sợ không khỏi rùng mình một cái.
105 Editor: May
Ban đêm, thành phố Giang.
Tiếng ầm ĩ náo loạn thối lui khỏi thành phố, vẫn sầm uất như cũ.
Dưới đèn neon, hai bóng dáng một trước một sau bên cạnh lối đi bộ đang vội vã bước đi.
106 Editor: May
Đúng vậy, gần một năm rồi.
Trong lòng Thẩm Chanh không khỏi có chút nghẹn ngào.
Cô nhìn viện trưởng, nhỏ giọng mở miệng, "Viện trưởng, hiện tại tình huống em trai của cháu như thế nào rồi?"
Viện trưởng nói: "Tình huống Thẩm Mộc rất lạc quan, hiện tại tay chân của cậu ấy có thể nhúc nhích rất nhỏ, đã có ý thức cơ bản, xác suất tỉnh lại rất lớn.
107 Editor: May
"Tại sao rời khỏi thành Đô, em tốt nhất cho tôi một lời giải thích, nếu không em tốt nhất đốt nhang cầu nguyện cửa nhà em sẽ không bị ngũ mã phanh thây.
108 Editor: May
Thi Vực đi ra từ phòng khách, đưa tay sửa sang lại cổ áo sơ mi một chút, động tác ngẫu nhiên, lười biếng lại gợi cảm.
Điềm Tâm rất vui vẻ đi theo ở phía sau, mắt thấy chủ nhân muốn lên xe, vội vàng chạy vội tiến lên, giống như nịnh nọt cọ xát ở trên đùi anh vài cái.
109 Editor: May
Mắt thấy Điềm Tâm muốn dời mục tiêu, người hầu vội vàng đẩy cái hộp rơi trên mặt đất tới trước mặt nó.
Điềm Tâm gầm rú một tiếng, nhào tới tiếp tục xé mở.
110 Editor: May
Mắt lạnh đảo qua bốn phía, thấy cuối cùng thì những người kia cũng không chú ý đến mình, Thẩm Chanh để đũa xuống, dùng giấy khăn lau miệng, sau đó lấy điện thoại từ trong túi xách ra.
111 Editor: May
"Chanh Tử, ta biết lần này khuyên không được cháu, cũng không có ý định khuyên cháu. Cháu cũng đã là người trưởng thành rồi, tin tưởng khi làm bất kỳ một quyết định nào đều sẽ trải qua suy nghĩ cặn kẽ.
112 Editor: May
"Chanh Tử, tại sao em lại ở bệnh viện?"
Mộ Bạch hiển nhiên thật không ngờ sẽ gặp được Thẩm Chanh ở bệnh viện, cho nên không kiềm được lo lắng.
113 Editor: May
Một tia tính toán chợt lóe lên ở trong mắt vợ Thái Toàn.
Theo ý bà, người đàn ông này không có địch ý.
Nếu không có địch ý, lại từ thành Đô tới, không phú thì cũng quý, trước mặc kệ anh ta đến đây vì mục đích gì, giữ chân anh ta lại rồi hãy nói.
114 Editor: May
Tôn Nham vội ho một tiếng, lần nữa ngồi xuống, ngay sau đó rút từ trong bóp da ra một tấm hình cho bọn họ xem, "Có quen hay không?"
Người trong hình, da trắng nõn nà, dung mạo kiều mỵ.
115 Editor: May
Thái Minh Kiều vừa nghe, khóc đến lợi hại hơn, "Cực khổ lắm mới đợi được một cơ hội casting, nếu mặt con sưng lên, sao còn có thể đi gặp đạo diễn đây.
116 Editor: May
"Con gái, cha cảm giác có chút là lạ, có phải chúng ta đã bị theo dõi rồi đúng không?"
Suốt buổi chiều, Thẩm Trung Minh đứng ngồi không yên, vẫn luôn đợi ở phòng chăm sóc đặc biệt không có đi ra ngoài.
117 Editor: May
Đi ra từ trong phòng bệnh, Thẩm Chanh bước nhanh đi đến đầu hành lang.
Tính cảnh giác của cô rất mạnh, vừa ra khỏi phòng bệnh liền phát hiện có người theo dõi phía sau, vì vậy bước nhanh hơn.
118 Editor: May
Một trận cảm giác choáng váng, đột ngột cuốn tới.
Đột nhiên khó chịu, khiến cho Thẩm Chanh nhíu chặt mi tâm, cái trán chảy ra chút chút mồ hôi rịn.
119 Editor: May
Sau khi xe vòng qua một bể phun nước to lớn, vững vàng dừng lại.
Nhìn thấy xe từ xa, quản gia chú Chung vội vàng nghênh đón, mở cửa xe, "Thiếu gia, trở về rồi.
120 Editor: May
Lúc tối, bọn người hầu nghị luận trong lương đình ở sau vườn hoa.
"Có nghe nói hay không, hôm nay thiếu gia mang theo phụ nữ trở về. "
"Nghe nói là bị bệnh.