Chương trước: Chương 6: Hôm Nay Lửa Lớn Như Vậy?
1. Chương 1: Cả Nhà Anh Đều Là Mèo!
2. Chương 2: Con Ma Bài Bạc, Không Đáng Tin Cậy!
3. Chương 3: Sướng Em Gái Mày Á!
4. Chương 4: Muốn Trốn Tôi, Hửm?
5. Chương 5: Phủi Sạch Quan Hệ Thì Như Thế Nào? Anh Cắn Tôi À!
6. Chương 6: Hôm Nay Lửa Lớn Như Vậy?
7. Chương 7: Cha Rất Tốt, Tốt Lắm Rồi
8. Chương 8: Tai Nạn Xe Cộ
9. Chương 9: Hồi Quang Phản Chiếu
10. Chương 10: Quý Trọng Tánh Mạng, Rời Xa Lừa Đảo
11. Chương 11: Anh Nhất Định Sẽ Tiếp Nhận Em Một Lần Nữa
12. Chương 12: Đụng Phải Cái Mông Của Cô Sao.
13. Chương 13: Sự Kiện Giết Gà
14. Chương 14: Con Gái Của Tôi, Người Nào Phúc Khí Lắm Mới Cưới Được
15. Chương 15: Bạn Học Tụ Hội
16. Chương 16: Tụ Hội, Kinh Diễm Nhỏ
17. Chương 17: Khẩu Vị Của Tôi Là Cái Này
18. Chương 18: Từng Loại Phẩm Chất Tốt Đẹp Trong Thành Phố
19. Chương 19: Vẫn Là Chanh Tử
20. Chương 20: Em Khóc?
21. Chương 21: Chuyên Ngành Của Thẩm Đại Tiểu Thư, Hại Người
22. Chương 22: Có Phải Là Bị Đại Soái Ca Nào Nhìn Trúng Rồi Không?
23. Chương 23: Quả Thật Không Cần Quá Hoàn Mỹ
24. Chương 24: Mộ Bạch Say Rượu
25. Chương 25: Điện Thoại Di Động Của Anh Không Thấm Nước, Rất Tốt Đó
26. Chương 26: Nhớ Kỹ, Là Thi Vực!
27. Chương 27: Chanh Tử, Ngủ Nhớ Khóa Chặt Cửa
28. Chương 28: Diễn Xuất Đại Bộc Phát
29. Chương 29: Người Phụ Nữ Này, Có Chút Ý Tứ
30. Chương 30: Tại Sao Cô Không Đi, Làm Vịt
31. Chương 31: Mẹ Cô Mới Vô Sinh Không Đẻ Được!
32. Chương 32: Cháu Của Tôi Là Con Trai Của Con Trai Em
33. Chương 33: Lừa Đảo Cũng Có Tác Phong Nghề Nghiệp
34. Chương 34: Đủ Rồi, Quá Đủ Rồi Rồi
35. Chương 35: Tửu Lượng Tiểu Gia Cũng Không Tệ!
36. Chương 36: Ngưu Bức Như Vậy Còn Ép Đi Xem Mắt
37. Chương 37: Ai Đáp Lại Thì Chính Là Nói Người Đó
38. Chương 38: Lừa Bịp Chuyên Nghiệp Trắng Trợn Một Trăm Năm
39. Chương 39: Mở To Con Mắt Của Anh Nhìn Xem, Tiểu Gia Tôi Có Bao Nhiêu Ngưu Bức
40. Chương 40: Tiên Sinh, Quên Uống Thuốc Sao?
41. Chương 41: Mua Vòng Hoa Cũng Cần Một Khoản Tiền Rất Lớn
42. Chương 42: Đau Lòng Tiền Sao
43. Chương 43: Xoay Người Gả Cho Một Kim Cương Vương Lão Ngũ
44. Chương 44: Tiết Mục Rất Thật, Khiến Cho Bà Vô Cùng Xấu Hổ
45. Chương 45: Đua Xe Trên Đường Cao Tốc, Liều Mạng
46. Chương 46: Nhào Nặn Anh Thành Bánh Bao Thịt
47. Chương 47: Miệng Không Buông Tha Người Là Phải Trả Giá Thật Lớn
48. Chương 48: Bí Mật Phía Sau Không Muốn Người Biết
49. Chương 49: Sáng Sớm Rảnh Rỗi Đau Trứng Đúng Không?
50. Chương 50: Nếu Em Đắc Tội Ai, Tôi Giúp Em Dạy Dỗ Người Đó
51. Chương 51: Đoàn Phù Dâu A Dua Nịnh Hót
52. Chương 52: Chân Ở Trên Người Của Tôi, Cô Đặc Biệt Quản Được Sao?
53. Chương 53: Trò Khôi Hài Trong Hôn Lễ
54. Chương 54: Cô Đáng Đánh
55. Chương 55: Khi Còn Bé Anh Từng Bị Heo Hôn À?
56. Chương 56: Nhớ Chụp Người Phụ Nữ Của Tôi Đẹp Mắt Một Chút
57. Chương 57: Tôi Chính Là Không Đi, Anh Tới Đánh Tôi Đi
58. Chương 58: Anh Đánh Người Rồi, Chắc Phải Đền Chút Thực Phẩm Dinh Dưỡng
59. Chương 59: Ly, Hôn!
60. Chương 60: Tất Cả Tự Trở Về Nhà, Tự Tìm Mẹ Của Mình
61. Chương 61: Phát Bệnh
62. Chương 62: Anh Chính Là Rãnh Rỗi Đến Đau Trứng
63. Chương 63: Quả Thật Đẹp Đến Nỗi Không Muốn Không Được
64. Chương 64: Đường Diễm Nổi Giận, Phải Nói Chuyện Cuộc Sống Với Ả Gái Điếm Kia
65. Chương 65: Ai Không Có Tố Chất?
66. Chương 66: Anh Chàng Chuyển Hàng Dùng Tánh Mạng Chạy Nhanh Như Điên
67. Chương 67: Đề Phòng Bảo Vệ Cha Ruột
68. Chương 68: Lão Thẩm, Chúc Mừng Chúc Mừng
69. Chương 69: Chết Tiệt, Đây Cần Phải Có Bao Nhiêu Thâm Cừu Đại Hận Hả!
70. Chương 70: Người Phụ Nữ Của Tôi, Kẻ Nào Đụng Vào, Kẻ Đó Sẽ Sống Không Bằng Chết!
71. Chương 71: Nhà Họ Thi
72. Chương 72: Trên Hộ Khẩu Của Anh Đều Là Iq Cao
73. Chương 73: Tôi Lại Hy Vọng Bà So Đo Với Tôi
74. Chương 74: Bà Ta Xứng Sao?
75. Chương 75: Bà Xã, Em Lại Hồ Nháo
76. Chương 76: Đau?
77. Chương 77: Thẩm Chanh Phát Sốt
78. Chương 78: Nằm Trên Giường Bảy Ngày
79. Chương 79: Ở Thành Đô, Thi Vực Mới Đúng Là Thế Lực Ác
80. Chương 80: Đẹp Nhất Thành Đô
81. Chương 81: Trong Lòng Đường Công Tử Vô Cùng Khổ Sở
82. Chương 82: Mặt Không Thể Đổi Tiền, Muốn Vô Dụng
83. Chương 83: Cảm Giác Áy Náy Tan Thành Mây Khói
84. Chương 84: Ngủ Ở Cửa Chính Với Điềm Tâm
85. Chương 85: Thi Đại Thiếu Gia Bá Đạo
86. Chương 86: Chỉ Làm Người Đàn Ông Của Em
87. Chương 87: Bảo Bối, Tiếp Tục Mắng
88. Chương 88: Con Chó Như Mày, Học Theo Sói Tru Làm Gì
89. Chương 89: Điềm Tâm Tranh Thủ Tình Cảm
90. Chương 90: Nữ Chủ Nhân Thô Bạo
91. Chương 91: Không Tệ!
92. Chương 92: Tặng Cô Hai Chữ, Không Nhường!
93. Chương 93: Bạo Ngược Hạ An An
94. Chương 94: Chú Suy Nghĩ Quá Nhiều
95. Chương 95: Anh Thấy Đèn Xanh Đèn Đỏ
96. Chương 96: Biết Con Không Có Sở Thích Gì, Cố Ý Mua Về Cho Con Ném
97. Chương 97: Da Mặt Của Anh Có Thể Quấn Ba Vòng Địa Cầu Rồi
98. Chương 98: Anh Cũng Quá Đề Cao Mình Rồi!
99. Chương 99: Một Tháng Của Anh Chỉ Mới 1200
100. Chương 100: Vợ Em Họ Là Hệ Thống Tự Động
101. Chương 101: Thân Phận Của Thái Toàn
102. Chương 102: Vở Kịch Nhỏ Trong Phòng Đợi Máy Bay
103. Chương 103: Mau Tới Ôm Ôm
104. Chương 104: Con Số
105. Chương 105: Thành Phố Giang, Viện Trưởng
106. Chương 106: Không Gọi Tên Cô Sẽ Chết À!
107. Chương 107: Bộc Phát, Thủ Đoạn Trả Thù Tuyệt Vời
108. Chương 108: Thi Vực Tức Giận
109. Chương 109: Quá Máu Tanh Quá Tàn Nhẫn
110. Chương 110: Không Biết Xấu Hổ Đến Trên Internet
111. Chương 111: Tình Cờ Gặp Nhau Ở Cửa Thang Máy
112. Chương 112: Không Phải Xem Bệnh Chính Là Thăm Bệnh Nhân
113. Chương 113: Có Quen Hay Không?
114. Chương 114: Nhìn Có Vẻ Rất Nở Mày Nở Mặt Nha
115. Chương 115: Thái Toàn Động Thủ
116. Chương 116: Có Phải Là Bị Theo Dõi Không?
117. Chương 117: Bí Mật Sau Lưng
118. Chương 118: Dinh Thự Nhà Họ Thi
119. Chương 119: Nhớ Kỹ, Cô Ấy, Là Người Phụ Nữ Của Tôi
120. Chương 120: Thực Hiện Hứa Hẹn
121. Chương 121: Ngoan Giống Như Một Con Mèo Nhỏ
122. Chương 122: Có Phải Anh Điều Tra Tôi Không?
123. Chương 123: Sự Kiện Báo Cảnh Sát
124. Chương 124: Sao Có Chút Phụ Nữ?
125. Chương 125: Tính Toán Tiếp Nhận Tôi Rồi?
126. Chương 126: Anh Phối Hợp Một Chút Sẽ Chết Sao?
127. Chương 127: Trả Thù Máu Tanh
128. Chương 128: Chưa Ăn Thịt Heo Nhưng Cũng Thấy Qua Heo Chạy
129. Chương 129: Anh Nói Rơi, Vậy Thì Rơi Cho Anh Xem
130. Chương 130: Cho Anh Thêm Tiền Lương
131. Chương 131: Nghe Nói Người Phụ Nữ Của Tôi Có Chút Qua Lại Với Ông
132. Chương 132: Mày Lại Có Thể Vong Ân Phụ Nghĩa!
133. Chương 133: Cô Có Hôm Nay, Là Nhờ Phúc Cậu Của Cô
134. Chương 134: Ném Vào Sòng Bạc Làm Lao Động
135. Chương 135: Kết Cục Của Thái Toàn
136. Chương 136: Tư Thái Nữ Chủ Nhân
137. Chương 137: Sao Tôi Cảm Thấy, Cô Có Chút Khó Chịu Với Tôi Chứ?
138. Chương 138: Lại Là Tiết Tấu Thêm Một Kẻ Thù
139. Chương 139: Xe Của Cô Thật Là Đắt
140. Chương 140: Đụng Vào Tôi Một Chút, Xem Tôi Có Dám Hay Không
141. Chương 141: Ông Xã, Em Muốn Đánh Cô Ta!
142. Chương 142: Đánh Người Cũng Đẹp Trai Như Vậy!
143. Chương 143: Nhận Ra Tôi Rồi Sao?
144. Chương 144: Người Ta Tiền Nhiều Hơn! Một Chiếc Xe Liền Hơn Sáu Mươi Vạn Đấy!
145. Chương 145: Phải Làm Sao Đây? Em Sợ Tới Mức Hoa Dung Thất Sắc Rồi!
146. Chương 146: Sự Tự Tin Của Chanh Tử.
147. Chương 147: Biểu Hiện Của Tôi, Em Có Hài Lòng Hay Không?
148. Chương 148: Em Nói Ở Riêng Như Thế Nào?
149. Chương 149: Người Nhà Họ Thẩm Lo Lắng
150. Chương 150: Vượt Tốc Độ, Vượt Đèn Đỏ, Bị Để Mắt Tới
Editor: May
"Thẩm Chanh, cô ...."
Tất cả lời nói của Hạ An An đều bị Thẩm Chanh đột ngột chận trở về.
Trên khuôn mặt xinh đẹp một trận xanh hồng lần lượt thay đổi, sau khi trên trán nhanh chóng hiện lên vô số hắc tuyến.
Vút....
Chân giẫm chân ga, xe thể thao dùng tốc độ bão tố cực nhanh lái ra ngoài.
Giống như là muốn đi tìm một cái lỗ chui vào, hận không thể lập tức biến mất ở cuối tầm mắt.
Thẩm Chanh mỉm cười, mắt khẽ trầm xuống, cúi đầu liếc mắt nhìn quần áo vẫn đang nhỏ giọt, thở dài.
Hờn dỗi thì hờn dỗi với Thẩm Trung Minh, cuối cùng vẫn đi quầy bán đồ lặt vặt mua đậu phụng.
Từ lúc Thẩm Chanh sập cửa đi ra ngoài, Thẩm Trung Minh vẫn dỏng tai lên nghe.
Mười phút sau, cuối cùng nghe được nghe ngoài cửa có tiếng động.
Không nói một lời, lập tức tiến lên mở cửa.
Quả nhiên, Thẩm Chanh nhắm mắt, hai tay khoanh lại dựa lưng vào ở cạnh tường.
Thấy cô như vậy, Thẩm Trung Minh sững sờ một chút...
Ông biết, nếu như không phải mới vừa ông mở cửa, cô bé này lại sẽ ngây ngốc ở ngoài cửa mấy tiếng.
Thẩm Chanh hé mắt, lạnh nhạt liếc nhìn Thẩm Trung Minh.
"Con gái." Thẩm Trung Minh như là đang cười nịnh nọt, "Sao lại trở về nhanh như vậy?"
"Cầm đậu phụng bóc vỏ của cha cút!" Thẩm Chanh tức giận ném món đồ tới, sãi bước đi vào.
"Con gái, con tức giận gì vậy. Đến, uống một ly với cha...." Thẩm Trung Minh đóng cửa phòng, ôm đậu phụng đi theo.
Thẩm Chanh mặc kệ ông, tự mình lấy một cái ly từ trong phòng bếp, rót đầy một ly rượu xái.
Thẩm Trung Minh thấy thế, nhắc nhở một tiếng, "Con gái, kiềm chế chút đi!"
Thẩm Chanh lườm ông một cái, "Quản tốt chính mình."
Thẩm Trung Minh đổ đậu phụng vào trong dĩa, đẩy tới trước mặt cô, "Rượu này hơi mạnh, ăn trước chút đậu phụng lót dạ dày, ha!"
Thẩm Chanh nhìn Thẩm Trung Minh, cứ nhìn ông thật lâu như vậy.
Mỗi lần nhìn thấy cha cô như vậy, cô liền cảm thấy rất khó chịu, đặc biệt khó chịu.
Cô không nói gì, đưa tay, uống một hơi cạn sạch rượu trong ly.
Rượu nồng đậm rót xuống, dạ dày cô bắt đầu cháy lên.
Cô luôn không nói gì, tự rót tự uống, vài ly rượu mạnh rót xuống, trong mắt của cô từ từ phủ một tầng hơi nước.
Thẩm Trung Minh thấy thế, cuống quít đoạt lấy chai rượu, "Con gái, đủ rồi."
Thẩm Chanh nhìn ông chằm chằm rống giận: "Cha quản tốt chính mình đi, quản con làm gì!"
Hốc mắt Thẩm Trung Minh lập tức đỏ lên, ông gục đầu xuống, giống như là đang sám hối, nói: "Đều là cha không tốt, cha vô dụng! Không thể chăm sóc tốt mẹ con, cũng không thể chăm sóc tốt em trai của con...."
Thẩm Chanh nhìn ông, cười khổ, cười cười, nước mắt thuận theo khóe mắt lăn xuống.
Thẩm Trung Minh đi lên phía trước, ngồi xổm xuống ở trước mặt cô, bắt lấy tay của cô.
Cũng vào giờ phút này, Thẩm Trung Minh mới phát hiện, con gái mới hai mươi tuổi, trong lòng bàn tay lại nhiều thêm nhiều vết chai như vậy.
Trong lúc nhất thời, trong lòng khó chịu, hoàn toàn không có mùi vị.
"Con gái, sau này cha sẽ sửa, sửa mọi thứ!"
"Con gái, con tin tưởng cha lần này được không ...."
Ông nói như vậy xong, cuối cùng nước mắt Thẩm Chanh lăn dài, cô khóc thút thít.
Rất lâu rất lâu, tự lau đi nước mắt nơi khóe mắt, đối diện với đôi mắt trống rỗng này, hét lớn: "Cha - con ma bài bạc này! Con không muốn cha sửa gì hết! Cha rất tốt, rất tốt rồi."
Một câu nói đó của Thẩm Chanh, khiến thân hình Thẩm Trung Minh rõ ràng hơi chấn động, ánh mắt ảm đạm.
Lúc này .... ông lại không nói tròn câu.
Thẩm Chanh hít vào một hơi thật sâu, mới mấy giây đã điều chỉnh xong tâm tình.
Không thể không nói, năng lực chữa lành của cô rất mạnh.
Giống như, bộ dáng khóc lóc vừa rồi vốn chẳng phải là Thẩm Chanh cô!
Thật ra sao Thẩm Trung Minh có thể không hiểu rõ, con gái của mình xưa nay đều là nói năng chua ngoa, nhưng trái tim đậu hũ.
Đứng dậy, Thẩm Chanh liếc nhìn ông: "Con ra ngoài đi dạo."
Ném xuống những lời này, liền ra cửa lần nữa.
Xem tiếp: Chương 8: Tai Nạn Xe Cộ