21
Diệp Già Lam đương nhiên là bị dọa rồi.
Con gián con chuột cô thật ra chẳng sợ gì, nhưng mà lại sợ mấy thứ quỷ dị thế này đó.
Diệp Già Lam đến phim kinh dị cũng chưa từng xem lần nào.
22
Lời nói rơi xuống, hai bên đều trầm mặc.
Tạ Cảnh Phi rõ ràng đã ý thức được mình nói cái gì rồi, sau khi sửng sốt một lúc lâu, cậu ta mới ho nhẹ một tiếng: “Cái kia…… Lam tỷ, cái này cậu cũng đừng nói với người khác nhé.
23
Giọng nói xa lạ đột nhiên vang lên.
Tay đang vuốt tai của Diệp Già Lam vô ý dùng sức, vành tai lập tức đã bị niết đến phát đau, ngũ quan tinh tế của thiếu nữ đều nhăn cả lại, vừa nâng mắt, cô lại nhìn thấy người đàn ông đứng trên cầu thang nhìn mình.
24
Động tác của người nọ cực tự nhiên, hơn nữa không dừng lại tí nào.
Phó Đồng đứng tại chỗ, sửng sốt vài giây mới phản ứng lại được, vừa muốn nhấc chân đuổi theo, lại bị người ta kéo cánh tay túm về.
25
May mà lúc này là giờ tan học, hành lang toàn tiếng người ồn ào, không ai để ý đến bên này cả.
Bước chân Diệp Già Lam vẫn không dường, giả bộ không nghe thấy lời Tạ Cảnh Phi hỏi.
26 Hôm sau chính là Nguyên Đán.
Nam thành vào đông, thời tiết càng thêm ẩm ướt lạnh lẽo.
Trong phòng bật điều hòa, độ ấm vừa phải, so với bên ngoài lại như hai thế giới hoàn toàn đối lập.
27 Lòng bàn tay thiếu niên khô ráo ấm áp, cổ tay dường như còn lưu lại vị ngọt thanh khó phát hiện ra, chỉ khi đên gần mới ngửi thấy được.
Dùng ngón chân đoán cũng có thể đoán được là do Hạ Chí làm.
28 Diệp Già Lam còn sợ mình nhìn nhầm, đặc biệt mở tin ra xem lại một lần.
Tin của Đường Ngộ, quả thật chỉ có mỗi một chữ như vậy.
Lăn qua lộn lại xem mấy lần, cũng chỉ có một chữ "Ừ" thế thôi.
29 Diệp Già Lam cũng chỉ có thể nợ.
Nhưng cụ thể là nợ cái gì, đến cả cô cũng chẳng rõ.
Đường Ngộ với Tạ Cảnh Phi không giống nhau, anh khó hầu hạ hơn nhiều, không phải chỉ một tin nhắn chúc mừng là có thể dỗ dành được.
30 Ánh mắt Diệp Già Lam nhìn theo anh mãi cho đến khi anh ra cửa.
Cửa sau lớp học mở ra, từ góc độ này của cô còn có thể nhìn thấy ánh nắng chiếu lên sàn hành lang bên ngoài.
31 Người muốn đem mạng dâng lên cho Đường Ngộ, là Diệp Già Lam của 8 năm trước.
Mà Diệp Già Lam của 8 năm sau, trước những khung cảnh trong quá khứ dần hiện lên, lại cảm thấy mình tựa như vừa trải qua một giấc mơ dài.
32 *Cận thủy lâu đài: là một câu thành ngữ, ý chỉ tháp gần nước, có thể đón ánh trăng đầu tiên. So sánh như thế ý nói vì ở gần mà có cơ hội được ưu tiên đạt được thành quả hơn, có lợi hơn.
33 Thật sự đã bị Hứa Luyến nói đến tử huyệt mất rồi.
Hiện tại Đường Ngộ có bị đau dạ dày hay không thì cô không biết, nhưng mà cô biết lúc anh học đại học quả thực ăn uống rất vớ vẩn.
34 Sư mẫu tìm cô?
Bây giờ không phải ở bệnh viện, Diệp Già Lam suy nghĩ mất hai giây mới nghĩ ra sư mẫu hẳn là chỉ chủ nhiệm phòng cô rồi.
Vợ của chủ nhiệm Ngô khoa giải phẫu thần kinh, cũng họ Ngô, đôi khi vì phân biệt nên gọi bà ấy là chủ nhiệm Tiểu Ngô.
35 Tô Cẩm Kha nghẹn một ngụm nước miếng ở cổ họng, khẽ khụ một tiếng, thấy mày Đường Ngộ nhíu càng chặt, vội vàng lay lay tay Diệp Già Lam, "Loan Loan, cậu tỉnh táo lại chút đi.
36 Diệp Già Lam vừa mới rửa mặt từ phòng tắm đi ra, lúc thay quần áo mới chú ý đến.
Trước giường cô, trên tủ quần áo bên cạnh có một tấm gương toàn thân, là dùng để có thấy soi chỉnh sửa dáng vẻ hằng ngày.
37 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Già Lam không quay đầu lại, mắt cô vẫn nhìn về phía trước, ánh mắt vừa vặn dừng trên cửa văn phòng.
38 Một tiếng “Đường Yên Ninh” này giống như đã chứng thực suy nghĩ trong lòng Diệp Già Lam.
Cảm tính luôn nhanh hơn lí tính một bước, tay cô theo bản năng nắm chặt lại.
39 Khoảng cách giữa hai người thực sự quá gần, đúng lúc có ma âm quấy nhiễu, vậy mà Diệp Già Lam vẫn có thể nghe rõ ràng được hai câu này.
Ánh mắt cô hơi lóe, hai tay đặt bên người, nắm chặt lấy bệ bếp bên cạnh.
40 Tên chương đã có sự thay đổi cho phù hợp với phần edit bên dưới. Cái tên của nó là ý là: ngủ với anh (nhưng là kiểu chủ động ý)
_________
Tô Cẩm Kha ngạc nhiên há to miệng, miếng ăn vừa bỏ vào trong miệng còn chưa kịp nhai đã lại rơi ra bát.