61 ó lẽ ta trời sinh đã không có khả năng nhớ đường, rõ ràng từng tới núi Thanh Ngưu một lần rồi, mà giờ vẫn chẳng khác nào lần đầu tiên, thấy chỗ nào cũng lạ, ấn tượng mơ hồ duy nhất là con suối róc rách ở xa…Đường đi hơi trơn, có lẽ vì sáng nay trời mưa phùn.
62 Từ sau ngày đó, Hoa Thành Cẩm bỗng nhiên cực kỳ bận, ta không biết rốt cuộc chàng định dùng thủ đoạn nào để đối phó với Minh Sùng Diên, nhưng ta biết lần này Minh Sùng Diên đã thật sự chọc giận Hoa Thành Cẩm.
63 Đề nghị của Phó mẫu mấy lần liên tiếp bị ca ca ngăn chặn, ngay cả ta cũng nhận thấy Phó mẫu rất bất mãn với Phó Thiên Du, nhìn là biết giông tố sắp nổi.
64 Ta khẩn cấp tìm Hoa Thành Cẩm, kể hết lo âu suy nghĩ trong lòng ra, chàng cười trấn an ta: “Nương tử cho rằng Minh Sùng Diên để ý đến cái gì của vi phu nào?”Dù sao cũng không phải sắc đẹp, ta chớp chớp mắt, không hiểu vì sao, chỉ cần nhìn thấy nụ cười bỡn cợt này của chàng, cho dù ngày mai trời có sập xuống ta cũng yên tâm như được uống thuốc an thần.
65 Ta đến chỗ Phó Thiên Du làm ổ, cầm quạt tròn nhàm chán phẩy qua phẩy lại. Hắn vốn đang cầm quyển sách, chống đầu ngồi đọc trên ghế dài, thấy bộ dạng vô vị của ta, có lẽ không chịu nổi việc phải nhìn ta ngược đãi quạt tròn vẽ tứ đại mỹ nhân kia, bèn với tay tranh cái quạt, giống như lần trước, quạt cho ta mấy cái, rồi tự quạt ình mấy cái.
66 Hôm sau, ta đột nhiên quan tâm đến chuyện chung thân đại sự của Phó Thiên Du, không biết ai có phúc để gả cho ca ca tốt như thế. Khi hỏi Phó Thiên Du, hiếm hoi hắn đỏ mặt, né tránh không đáp thẳng: “Muội đã thu thập hết đồ đạc chưa?Ta và Hoa Thành Cẩm sửa soạn đồ định về Định Châu.
67 Dưới sự cản trở của Gấu Bự, cuối cùng ta không nhìn thấy Tháp Na. Phẫn nộ đi về, thấy phố Tây có mấy đứa trẻ đang chơi đùa, ta bèn nghỉ chân quan sát.
68 Gần đây cảm giác chóng mặt ngày càng thường xuyên, khiến ta thấy lực bất tòng tâm. Chuyện bụng to ra không phải ảo giác, hơn nữa còn hơi đau, ngẫm lại cũng phải thôi, thời gian dài như vậy không có kinh nguyệt, bụng có thể không trướng sao?Từ sau ngày đó, Hoa Thành Cẩm không chạm vào ta nữa, mỗi khi nằm trên giường ngửi được mùi thơm thoang thoảng truyền đến từ người chàng, ta liền bồi hồi không yên.
69 Đối với con người mà nói, cái chết vẫn là một chuyện rất huyền bí. Khi ta còn nhỏ, có đôi khi sẽ nghĩ chết là loại cảm giác như thế nào nhỉ? Đương nhiên, ta là người đã từng chết một lần.
70 úc cười đùa với Hoa Thành Cẩm, ta vô tình kéo tay áo chàng lên, thấy mấy vết máu khô nhìn mà phát hoảng. Ta buông mắt, dùng sức cắn môi đến đau, sau đó mùi tanh tràn ra từ miệng, dạ dày lại bắt đầu cồn cào.
71 Nếu con người muốn chết thì có vô số cách. Dù là lúc này, ngươi đang yếu ớt nằm trên giường không thể xuống đất, đưa đầu ra ngoài giường, buộc dây thừng vào hai viên đá, sau đó quấn dây thừng quanh cổ là đủ để chết thẳng cẳng…Bởi vì cơ thể suy kiệt, cho dù trong lòng có nóng nảy cũng không bộc phát, vẫn nhớ lão đại phu kia dùng giọng điệu thương hại nói dài dòng văn tự, bây giờ thực tế chứng minh cũng chỉ là vô nghĩa.
72 Ta vẫn bước đi trong làn sương trắng, mỗi khi cơn đau khó tả ập đến, không đi nổi nữa, ta liền dừng lại nghỉ ngơi một chút, sau đó lại tiếp tục. Ta bướng bỉnh nghĩ, cái gì cũng có điểm cuối, ta không tin là lớp sương trắng này không có nơi tận cùng.
73 Đại hiệp mặt lạnh họ Triệu, tên độc một chữ Vệ. Bởi vì Vệ Phong Minh cực kỳ kín miệng, đến nay ta vẫn chưa biết rốt cuộc vị nhân huynh kia nghề ngỗng thế nào.
74 Vào tháng năm trời bắt đầu hơi nóng, ta hoàn toàn khôi phục cuộc sống bình thường khỏe mạnh, đó cũng là lúc Hoa Thành Cẩm rốt cuộc không cần cấm dục nữa, ta nhận được bức thư Phó Thiên Du gửi đến từ thành Gia Châu, trong thư, hắn dùng ngôn ngữ khó hiểu để ám chỉ ta chuẩn bị có đại tẩu, hỏi ta bao giờ có thể về nhà một chuyến…Chuyện ta sinh bệnh không thông báo với mọi người ở Gia Châu, ta liếc về phía Hoa Thành Cẩm ướm hỏi, chàng ôm ta thật chặt, nói, nàng muốn về lúc nào cũng được.
75 Đầu đường cuối ngõ thành Định Châu đều lưu truyền: Vợ của Hoa đại phu Hoa Thành Vân ở Bách Thảo đường vẻ ngoài dữ tợn, hành vi hung hăng, Hoa đại phu sợ hãi nên không dám đề cập đến việc cưới thiếp, không thể gần gũi các cô nương khác, thậm chí nghe lời vợ răm rắp.
76 Sáng hôm sau, cuối cùng ta đã gặp được viên ngọc của thảo nguyên. Dáng người cao gầy, không phải kiểu hình hoa nhỏ gió thổi đã bay, làn da óng ánh màu mật ong, trơn bóng như ngọc, cặp mắt to tròn ngỡ như chứa nước, sống mũi cao cùng cặp môi đầy đặn thẫm màu, nở nụ cười liền lộ ra hàm răng trắng sáng, nàng chạy ùa vào như một cơn gió, vừa liếc mắt đã nhận ra ta, tựa như quen biết đã lâu mà kéo tay ta hỏi: “Là Phó Tĩnh Nhã ư? Là Hoa phu nhân ư?”Nàng oai hùng mạnh mẽ sao? Phải.
77 Nghe thấy tiếng khắc khẩu trong phòng nhỏ dần, cuối cùng chỉ còn thì thầm nỉ non, ta khẽ nở nụ cười, lời nói của nhân tinh Hoa Thành Cẩm quả nhiên không sai.
78 hông đến thành Gia Châu được nữa, chúng ta lập tức viết phong thư gửi về Gia Châu, không biết khi Phó Thiên Du nhận được phong thư thứ nhất, sau đó lập tức nhận phong thứ hai đổi ý thì sẽ khóc hay cười.
79 Lúc mở mắt, Hoa Thành Cẩm đang nắm tay ta căng thẳng quan sát ta, tầm mắt ta trượt theo tay áo chàng, cánh tay chàng đầy vết thâm tím, ta lập tức cả kinh, chẳng lẽ ta lại vô thức phát cuồng ư?Thấy ta tỉnh lại, Hoa Thành Cẩm nhíu mày hỏi, nàng còn đau không?Ta gật đầu, đau chết đi được, lần thứ hai ta cảm nhận được cái gì gọi là sống dở chết dở.
80 Công tử nhà giàu rất ngạc nhiên nhìn ta, nụ cười ngả ngớn trên mặt nhạt đi không ít, nhẹ nhàng gõ quạt lên mặt bàn nói: “Cô nương quả nhiên là người thẳng thắn, tại hạ cũng không phải kẻ dài dòng… Chỉ cần cô nương có thể theo tại hạ, những chuyện khác không cần quan tâm.
Thể loại: Dị Giới, Xuyên Không, Ngôn Tình
Số chương: 50