Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Chỉ Nhiễm Thành Hôn Chương 69: Chương 70

Chương trước: Chương 68: Chương 68



Editor: Đường Thất Công Tử

Đại đa số phụ nữ đều sẽ có một giấc mộng làm mẹ. Lúc tuổi quá trẻ, ảo tưởng có thể gặp được bạch mã hoàng tử ngưỡng mộ trong lòng, mà mình chính chờ đợi hoàng tử cứu vớt cô bé lọ lem là vậy... Các cô gái trẻ đều thích nằm mơ, nhưng các cô mãi mãi không hiểu được, sự chênh lệch cảnh trong mơ và thực tại.

Đinh Linh đối với Thi Vinh, chẳng phải là một giấc mộng sao. Cô không biết tự lượng sức mình, muốn có được thứ không thuộc về mình, Vì vậy cuối cùng hại bản thân rơi vào kết cục như thế, có thể trách ai? Nói cho cùng, đều là mình si tâm vọng tưởng (1) Bây giờ thành ra như vậy, thật sự cô cũng không thể trách ai. Nếu như cô có thể trưởng thành một chút, hiểu chuyện một chút, do mẹ qua đời trước, ý thức được sai lầm của mình, hoặc là do trước cha bên ngoài..., ý thức được sớm một chút, người từng trải phải giới thiệu cho cha biết Mộc Nhung Nhung không... Chuyện có phải hay không đã hoàn toàn khác?

(1) Si tâm vọng tưởng có nghĩa là sự hi vọng hão huyền trong tình yêu.

Nhìn Đinh Linh khóc tê tâm liệt phế(2) ở trên giường bệnh, Mạnh Nịnh không biết nên nói cái gì cho phải. Cô đối với cuộc sống của người khác không có tư cách gì chỉ trích, bởi vì chính nhân sinh(3) của cô cũng không quá tốt. "Đừng khóc." Cô lại khuyên một lần.

(2) Tê tâm liệt phế: đau khổ tột cùng

(3) Nhân sinh: Đời người. Cuộc sống con người.

Đinh Linh vẫn đang khóc.

Mạnh Nịnh không muốn nhìn em ấy khóc, người cô cũng sẽ không thoải mái. Trên thực tế, cô đối với chuyện Đinh Linh gặp, cũng không sinh ra đồng cảm bao nhiêu, nhiều nhất, chẳng qua là một tiếng thở dài. Nếu như không phải là bởi vì Đinh Linh xin cô chính là cái trong nháy mắt vô cùng đáng thương kia, chưa chắc cô sẽ giúp em ấy, nhiều lắm cho cô vay tiền thì xong rồi.

Lúc Đinh Linh vừa khóc vừa kéo, cửa phòng bệnh bị mở ra, cả người Trương Hoàng áo khoác trắng anh tuấn bức người xuất hiện ở cửa. Đúng lúc ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, khúc xạ ở trên gọng kính màu bạc của anh, điều này tôn lên bên trong người đàn ông giống như thiên sứ cũng nát vụn.

Đương nhiên, dĩ nhiên anh không phải thiên sứ, anh vốn là là hóa thân của ma quỷ.

Mạnh Nịnh vừa nhìn thấy anh thì không nhịn được muốn cau mày: "Sao anh lại tới đây?"

"Vừa mới gọi điện thoại cho Vinh tử, anh ấy muốn anh đến xem một chút, nhân tiện nhìn em có cần giúp cái gì không..."

"Không cần, anh có thể đi."

Nghe được Mạnh Nịnh từ chối, Trương Hoàng mắt nhỏ bé khẽ híp một cái, ánh sáng lạnh lùng bắn ra. Nhưng anh cũng không nói gì, chỉ là liếc mắt nhìn Mạnh Nịnh, lại nói: "Cần giúp, em biết số điện thoại của anh."

Mạnh Nịnh gật đầu một cái, nhưng thật ra cô hoàn toàn không giữ.

Trong nháy mắt theo Trương Hoàng tiến vào, Đinh Linh dừng khóc ngay rồi, rốt cuộc là một người đàn ông anh tuấn như vậy, cô gái nào cũng không tiện khóc trước mặt anh ta thành cái dáng quỷ này. Mạnh Nịnh thấy không khỏi thở dài trong lòng, mình nói hai lần đừng khóc, cũng không địch được Trương Hoàng ba giây đồng hồ quét khuôn mặt qua.

Thấy Đinh Linh không khóc, tâm tình cũng ổn định bình thường rồi, Mạnh Nịnh đứng lên nói: "Tiền nằm bệnh viện gì gì đó tôi đã giúp cô đóng, hai mươi nghìn dolar, các cô mua thức ăn lót dạ cho mình đi, anh còn có việc, phải đi trước rồi."

Thế nhưng cô còn chưa đi được hai bước, thì Đinh Linh lại gọi cô lại: "Chờ một chút, chị!" Thấy Mạnh Nịnh quay đầu nhìn cô, cô cắn môi, lắp bắp nói hỏi: "Chị, chị cũng sẽ không nói với người khác chứ? Cầu xin chị, tuyệt đối đừng để người khác biết, nếu như bị bạn học biết... Thì em xong hoàn toàn."

"Chị sẽ không nói." Đối với Đinh Linh không tín nhiệm, Mạnh Nịnh cũng không cảm thấy tức giận, chỉ là cô thản nhiên nhìn Đinh Linh, "Có thể chị không nói, không có nghĩa là người khác sẽ không nói."

"Cái gì đừng... " Sắc mặt Đinh Linh quét trắng bệch.

Không phải cũng có một "Kẻ khác" sao! Người đó ép chết mẹ cô, mà lại cướp đi cha của cô - Mộc Nhung Nhung!

Mạnh Nịnh nghĩ thông suốt nhìn Đinh Linh, bắt đầu chuẩn bị đi, nhưng Đinh Linh lại hô ở sau lưng cô: "Chị! Chị... Chị, chị có thể ở lại giúp đỡ em hay không? Em, Em rất sợ hãi... Ô ô... " Nói kể, không ngờ nước mắt bắt đầu rơi.

Mạnh Nịnh bình tĩnh đứng tại chỗ nhìn em ấy khóc, Đinh Linh đã hơn hai mươi tuổi, sớm nên có sẵn khả năng khống chế tự bảo vệ bản thân, nhưng em ấy lại biểu hiện ngây thơ như thế, thật không biết mẹ Đinh dạy em ấy thành như vậy, rốt cuộc là giúp em ấy, hay là hại em ấy vậy. Làm sao con người có thể mãi mãi cũng không lớn lên chứ? Năm đó cô chỉ có mười mấy tuổi, vừa mới trưởng thành, thừa nhận, không thể ít bao nhiêu so với Đinh Linh, nhưng cuối cùng cũng không đối mặt sao? "Giữa chúng ta

Loading...

Xem tiếp: Chương 25: Bị Áp Xuống Tới Nhận Thầu

Loading...