Chỉ Nhiễm Thành Hôn Chương 27: Chương 27
Chương trước: Chương 26: Chương 26
“Làm không tốt, không phải là tàn sao?” Viêm Cảnh Hi nhẹ giọng nói một câu.
Tâm trạng Lục Mộc Kình vui vẻ, cười nhẹ ra tiếng: “Cho nên ý của cô là, cô không muốn tôi tàn tật, cho nên phải băng bó thật cẩn thận sao?”
Viêm Cảnh Hi cũng biết anh cố ý cười nhạo cô.
Sau khi băng bó kĩ, trong lúc dán băng, cô cố ý dùng sức, không ngờ vừa đúng nhấn lên chỗ vết thương của anh, một chút vết máu màu đỏ lại thấm ra, nhuộm lên băng vải. Lục Mộc Kình nhìn cánh tay bị thương, không nói tiếng nào. Viêm Cảnh Hi nhìn thấy máu, cũng ý thức được mình hơi quá đáng.
Anh cũng là vì bảo vệ cô mới bị thương, sao cô có thể chỉ vì không nói lại được anh mà lấy oán báo ơn đây?
“Thật xin lỗi.” Viêm Cảnh Hi nhẹ giọng nói, len lén liếc nhìn sắc mặt Lục Mộc Kình.
“Ừ, lần sau cẩn thận một chút là được rồi. Băng bó rất tốt.” Lục Mộc Kình giơ cánh tay, nhìn thành quả của cô, con ngươi đen láy, giống như không có chút trách cứ nào với hành động của cô.
Anh rộng lượng tha thứ như vậy, ngược lại làm cho Viêm Cảnh Hi càng thêm ngượng ngùng. Cô lại nhìn về phía cánh tay anh lần nữa.
Tay áo bị cắt rách tung tóe không hề làm ảnh hưởng đến mỹ mạo của anh, ngược lại bắp thịt săn chắc cùng với vết thương mơ hồ hiện ra lại khiến trên người anh toát ra vẻ đẹp dã tính và mị hoặc.
Trái tim Viêm Cảnh Hi đột nhiên đập nhanh, thu hồi ánh mắt, con ngươi xinh đẹp lóe lên, hỏi: “Anh có muốn đi thay quần áo mới hay không?”
“Tất cả quần áo của tôi đều mang đến trường học rồi.”
Viêm Cảnh Hi: “…”
“Chiều cao của anh với Lục Hữu Nhiễm không khác nhau lắm, hay là anh mặc tạm quần áo của hắn trước.” Viêm Cảnh Hi đề nghị.
“Cô muốn mang quần áo của nó cho tôi mặc thật sao?” Lục Mộc Kình nhẹ nhàng nhướng chân mày, mang theo nụ cười như có như không, ý vị thâm trường hỏi.
Viêm Cảnh Hi: “…”
Phụ nữ như quần áo! Quần áo của Lục Hữu Nhiễm không phải là ám chỉ cô sao? Viêm Cảnh Hi ảo não với đề nghị vừa rồi của mình, rũ mi che kín hai tròng mắt.
Lục Mộc Kình khẽ mỉm cười, giống như là trấn an nói: “Tôi không mặc quần áo người khác đã mặc qua.”
Anh cầm lấy tây trang màu đen của mình, đứng lên nhanh chóng mặc vào. Nếu không phải là trên cánh tay của anh có vết máu, thật sự là không nhìn ra anh vừa mới bị thương. Người bình thường nếu cánh tay bị thương sâu như vậy, lại còn đang chảy máu, mặc quần áo sẽ rất cẩn thận.
Viêm Cảnh Hi kinh ngạc nhìn anh, hỏi: “Anh không cảm thấy đau sao?”
“Chẳng lẽ tôi kêu đau là có thể không đau sao?” Anh hỏi ngược lại, khẽ mỉm cười: “Tôi không phải người kiểu cách như vậy. Nhưng mà, để bảo vệ mạng nhỏ của tôi và cô an toàn, tôi không thể lái xe được.” Lục Mộc Kình giơ cánh tay lên: “Chìa khóa xe ở trong túi, cô lấy ra giúp tôi.”
“À, được rồi.” Viêm Cảnh Hi cũng không suy nghĩ nhiều, để tiết kiệm thời gian, cô giơ cả hai tay, chia ra đút vào hai bên túi quần của anh tìm kiếm. Nhưng mà ở cả hai bên đều không tìm được.
Viêm Cảnh Hi càng sờ sâu vào bên trong túi, túi áo và bắp đùi của anh chỉ cách nhau một lớp vải mỏng. Cô rõ ràng có thể cảm nhận được bắp thịt săn chắc và nhiệt độ ấm áp truyền đến từ thân thể anh.
Viêm Cảnh Hi co quắp, tay lại sờ vào sâu chút nữa, vẫn không có tìm thấy, lại lui về một chút sờ sờ, vẫn không có tìm thấy. Sờ tới sờ lui, kết quả vẫn là không tìm thấy.
Lục Mộc Kình nhìn cô gái nhỏ gần như nằm gọn lòng mình, mùi sữa tắm trên tóc cô kết hợp với mùi hương thanh nhã phát ra từ cơ thể cô không ngừng truyền vào trong mũi anh.
Trong đôi mắt sâu thẳm nhiều thêm một chút ma mị, một cỗ nhiệt tình từ dưới bụng hướng lên.
Mà tay của cô, chỉ cần sờ sâu vào bên trong chút nữa, là có thể chạm vào cự long đang ngủ say của anh.
Lục Mộc Kình hơi nhíu lại chân mày, giọng nói hơi hơi khàn khàn, mang theo một chút từ tính vì đè thấp âm điệu, nói: “Cô đang sờ ở chỗ nào vậy?”
“Hả?” Viêm Cảnh Hi kinh ngạc nhìn về phía anh.
Ánh mắt Lục Mộc Kình sâu thẳm nhìn cô, trầm giọng nói: “Có một số chỗ là không thể sờ loạn, nó mà lớn lên thì không phải là cô có thể khống chế.”
Viêm Cảnh Hi biết anh đang nói gì, mặt đỏ rực lên, tay giống như bị điện giật, lập tức rút ra từ trong túi quần của anh, nhíu mày lại, xấu hổ nói: “Chìa khóa xe của anh không có ở đây!”
“Dĩ nhiên là không có ở đây, là ở trong túi áo khoác tây trang.” Lục Mộc Kình nhứng mày, tỉnh táo trả lời.
“Tại sao không nói sớm?” Viêm Cảnh Hi lại đi tìm trong túi áo khoác tây trang của anh.
“Tôi thấy cô sờ rất tập trung, nên không muốn quấy rầy nhã hứng của cô.” Lục Mộc Kình tà nịnh nói.
Viêm Cảnh Hi lấy chìa khóa ra, lại nghe anh chế nhạo, có chút không vui, tà nghễ liếc anh một, hỏi: “Lục tiên sinh thường nói chuyện với phụ nữ như vậy sao?”
“Vấn đề này lần trước tôi đã trả lời cô một lần rồi.” Ánh mắt Lục Mộc Kình sáng quắc nhìn Viêm Cảnh Hi, khóe

Xem tiếp: Chương 28: Chương 28