21 Hạ Tiểu Nguyên cảm thấy như có một luồng gì đó thúc đẩy cô mở cửa đi vào,bàn tay vừa hé mở đã nghe thấy một giọng nói hớt hải từ phía xa,quay người ra là Lăng Phong đang gọi cô.
22 Không biết Hoàng Minh Vũ dùng cách gì mà lại khiến mẹ Hạ và ông nội chấp nhận cho anh được ăn tết ở nhà cô. Hạ Tiểu Nguyên chỉ biết hôm nay khi đang nấu bữa sáng cùng mẹ,thấy mẹ than thở mà trong lòng kêu thầm mẹ bị lừa thật rồi.
23 Bị Cung Lãm giữ chặt tay lại,Lại Minh Nguyệt tức giận trừng mắt quát lên.
“Cung Lãm,bỏ tay tôi ra”
Người đàn ông mặc chiếc áo vét sang trọng,đôi mắt chim ưng toát lên vẻ lạnh lẽo,ánh nhìn sắc lạnh khiến ai cũng phải run rẩy,chiếu thẳng vào cô ta lên tiếng.
24 Diệp Mẫn nhìn Hạ Tiểu Nguyên gật đầu xong đi theo ba Hạ vào trong nhà,ánh mắt dáo dác nhìn xung quanh. Sau sự việc Diệp Khanh tràn lan trên mạng xã hội, bà đã cho người đi điều tra về tất cả những gì xảy ra thời gian qua ở đây.
25 Một ngày dài làm việc mệt mỏi trôi qua,điện thoại reo lên một số lạ,Hạ Tiểu Nguyên chần chừ rồi cũng cầm máy lên nghe,đầu bên kia là Cung Lãm.
“Cô bây giờ rảnh chứ,tôi mời cô bữa tối được không "
Dơ tay lên nhìn đồng hồ là năm giờ chiều, Hạ Tiểu Nguyên cũng không còn bận rộn gì cả,thiết nghĩ hôm qua anh ta cũng giúp cô một tay,chỉ một bữa cơm cũng không khó nhọc gì.
26 Hạ Tiểu Nguyên khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc nhìn anh,đôi mắt long lanh như những vì sao tinh tú ,cô lúc nào cũng vậy, làm người khác không thể rời mắt khỏi.
27 Ăn xong bữa sáng Cung Lãm trở cô ra công trường,nơi đây trước kia là một cánh đồng hoang vu mọc đầy cỏ dại,thì chỉ hai năm nữa nó sẽ lại trở thành một trong những khu sầm uất nhất London.
28 Diệp Mẫn nhìn chồng tức giận,mọi uất ức từ trước đến nay bà đều nói ra cho bằng hết,ngày hôm nay bà sẽ cắt đứt mọi hi vọng của con trai với Hạ Tiểu Nguyên.
29 Tất cả bao trùm trong kinh ngạc khi nghe mẹ Hạ nói ra tất cả,đặc biệt là ba Hạ,ông đứng bất động nhìn vợ khó hiểu. Năm ấy bà có thai,ông đưa bà về Việt Nam cùng ông sinh sống, đến ngày đứa bé chào đời,Hạ Vân lại không về kịp,ông không biết chuyện gì xảy ra.
30 Mặc dù nói với ba Hạ là sẽ cố quên đi nhưng Hạ Tiểu Nguyên vẫn hàng ngày đều gọi điện thoại cho Hoàng Minh Vũ bên Anh, nhưng nhận lại là câu trả lời không liên lạc được.
31 Người nhà họ Cung đến nơi cũng là gặp giáp mặt ba mẹ Hạ,họ nhìn nhau gật đầu rồi không ai nói gì,tất cả mọi sự chú ý đều đặt lên người đang nằm trong căn phòng đặc biệt kia.
32 Hạ Tiểu Nguyên cùng Mục Thần sau hai tiếng đồng hồ cũng tới nơi, cô dảo mắt nhìn khung cảnh nghèo nàn nơi đây mà xót xa. Những đứa trẻ đen nhẻm gầy guộc,trên người mặc những bộ quần áo không biết có bao nhiêu miếng vá.
33 Ngày nào cũng phải chịu đựng sự chăm sóc tận tình của hai ba mẹ mà Hạ Tiểu Nguyên thấy mình sắp tròn như hòn bi rồi, những lúc đấy cô đều nhăn mặt khổ sở nhìn Hoàng Minh Vũ thì đều nhận được cái mỉm cười an ủi.
34 Hạ Tiểu Nguyên thấy trong người mấy hôm nay vô cùng khó chịu,trước giờ cô chưa từng kén ăn nhưng bây giờ lại khác. Nhìn thấy đồ chua thì vô cùng thèm,nhưng những thứ như thịt cá thì lại khó chịu không nổi, cô ói khiến người lả đi mệt nhọc.
35 Sau hai tháng nằm trong bệnh viện,hôm nay Hạ Tiểu Nguyên chính thức không còn mang cái mác bệnh nhân nữa,mọi người trong gia đình đều vui vẻ đón cô trở về.
36 Trở lại vùng đất Lạng Sơn ngày nào,Hoàng Minh Vũ cùng Hạ Tiểu Nguyên đi ra cánh đồng chè quê nhà,cô cùng anh ngồi trên mỏm đất trống ngắm hoàng hôn buông xuống, màu đỏ trải dài khắp thôn nhỏ.