1 “Hạ Hạ à, Âu Dương Dị… từ chối… từ chối lời đề nghị hẹn hò của mình rồi. ” Trên chỗ ngồi sát tường, một cô gái cột tóc đuôi ngựa nằm gục trên bàn, tiếng khóc thút thít âm thầm thông báo cho người bạn thân biết sự đau lòng của cô.
2 Thu Hạ Hạ và Âu Dương Dị ngồi ở chiếc bàn ăn sát cửa sổ, trên bàn bày la liệt đồ ăn ngon lành. Âu Dương Dị chăm chú ăn, tóc trước trán thưa nhìn như một đoạn tơ lụa mềm mại rủ bên trên mắt.
3 Âu Dương Dị dùng con mắt thăm dò hai chữ “thắng lợi” được viết tận nơi đáy mắt của Thu Hạ Hạ, một giây sau lập tức sáng tỏ: “Thì ra cậu xịt lốp xe của mình là nhằm mục đích uy hiếp mình phải hẹn hò với cậu.
4 “Phải. ” Kim Dục Duy mặt mày nhăn nhó, bụng lại đau một trận dữ dội. Thu Hạ Hạ lập tức hiểu ra tất cả! Lần này lại để Âu Dương Dị thoát rồi! Thu Hạ Hạ tức đến nỗi tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, không thể tin cái sự thất rằng mình lại thua.
5 Âu Dương Dị, cậu còn nói lắm hơn cả bố mình!“Con về rồi ạ!”Sẩm tối, Thu Hạ Hạ buồn bã trở về nhà. Kế hoạch “cưa cẩm” Âu Dương Dị của cô cảm thấy vô cùng chán nản.
6 Ánh mắt cậu bỗng dịu dàng lạ thường, bàn tay đầy đặn và có hậu nhẹ nhàng chạm lên những sợi tóc mềm mượt của cô…Bỗng nhiên âm thanh của cành, lá cây rung dữ dội vang lên từ phía cây dây leo mọc giữa vườn hoaThu Hạ Hạ giật mình, lập tức nhảy ra cách Âu Dương Dị ba bước, mắt vô thức nhìn về phía vườn hoa, má đỏ bừng.
7 Thu Hạ Hạ bối rối cau mày nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt nghệt ra quay đầu lại nhìn bạn thân: “Không đúng! Rõ ràng bây giờ đang là mùa hạ mà!”. “Thế à? Vừa rồi nhìn cậu với bộ dạng đong đầy “ý xuân” (ở đây có sự chơi chữ, trong tiếng Trung “ý xuân” còn có nghĩa là tương tư) như thế, mình còn tưởng thời gian quay ngược, trở lại mùa xuân rồi cơ!” Trương Nhã Tuyên nở nụ cười trêu chọc.
8 Thu Hạ Hạ đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, trán khẽ nhăn lại, cơ thể cũng không vùng vẫy nữa. Không phải như cô nghĩ đấy chứ?Mắt Thu Hạ Hạ khẽ chớp, nhân lúc người ở đằng sau không chuẩn bị, đột nhiên dùng lực của toàn thân đẩy hắn ta ra rồi vội vàng chạy ra sau mấy bước.
9 Sự trở lại của họa sĩ tài năng“Nhã Tuyên,” Thu Hạ Hạ kéo tay áo Trương Nhã Tuyên ngồi đằng trước, nói với vẻ đáng thương, “hành vi theo dõi của mình bị lộ rồi.
10 Gió lặng lẽ thổi vào khoảng không giữa hai người. Một lúc lâu sau, tay Mạc Trần Bạch run lên một chút, cuối cùng không còn chút lực nào buông thõng xuống.
11 “Dị, cậu đang nghĩ gì thế?” Chờ mãi không thấy cậu trả lời, Kim Dục Duy lại gõ gõ lên bàn lần nữa. Âu Dương Dị quay trở về thực tại, lúc này cậu mới phát hiện ra mình lại vừa phân tâm.
12 Đại nhân trúc mã và hoàng tử trường họcTrong lớp, Thu Hạ Hạ chăm chú nhìn chiếc vòng đang tỏa sáng lấp lánh trên cổ tay, Trương Nhã Tuyên vỗ vỗ lên vai cô vẻ phấn khích.
13 Âu Dương Dị nhìn Thu Hạ Hạ, rồi quay sang Mạc Trần Bạch mỉm cười: “Không sao. Cậu dạy cho Thu Hạ hạ là được rồi, mình ngồi bên nhìn thôi”. Mặt trời lên to và sáng như thế, cậu cần gì cái bóng đèn loại công suất lớn như Âu Dương Dị cơ chứ! Ánh mắt Mạc Trần Bạch sắc lẹm nhìn chằm chằm Âu Dương Dị, giọng điệu kiên quyết từ chối:“Không được! Cậu ngồi ở bên, tôi sẽ bị phân tâm.
14 Cuộc sống vất vả của cô ô sin nhỏ“Hạ Hạ, cậu nhất định phải làm ô sin cho Âu Dương Dị thật sao?”Trong lớp, Thu Hạ Hạ đang đủng đỉnh thu dọn sách vở, Trương Nhã Tuyên ở bên cạnh nhìn cô chờ đợi, Từ sau buổi trưa lúc Âu Dương Dị thốt ra câu nói làm mọi người kinh ngạc, Trương Nhã Tuyên đã hỏi câu này lần thứ N.
15 Mắt Âu Dương Dị chớp chớp nhìn cô, trong đôi mắt đen tuyền có chút cảm giác kỳ lạ lướt qua. Đột nhiên, cậu nhìn cô nở nụ cười kỳ dị, sau đó cong người chụp lấy cổ tay cô kéo cô đứng dậy từ ghế sofa.
16 Lẽ… lẽ nào đây gọi là bữa tối dưới ánh nến?Trên bàn ăn hoàn toàn không có gì thay đổi, vẫn là khăn trải bàn màu xanh kẻ ca rô, bát ăn cơm vẫn là loại bát sứ màu trắng thông thường, đũa cũng là đũa ăn thường dùng, sự khác biệt duy nhất là trên bàn có thêm một cây nến.
17 Âu Dương Dị ngây người, kích động gật đầu như băm thịt, “Vâng! Cháu sẽ cố gắng! Bác gái, cháu cảm ơn bác!”. Bố Hạ Hạ ở dưới nhà hình như đã phát hiện ra vợ “nửa đường biên mất”, từ dưới nhà gọi ầm lên chừng thiếu kiên nhẫn: “Mẹ nó đâu? Bà vẫn còn ở trên đấy làm gì? Còn không mau xuống đây?”.
18 Xin lỗi, chúng ta không thể ở bên nhau“Xin chào mọi người, mình tên là An Tuyết Kỳ. Mình mới tới trường trung học Tri Hiền, vẫn còn nhiều bỡ ngỡ, hy vọng sau này sẽ được mọi người giúp đỡ.
19 Đối với thái độ hoàn toàn né tránh của Thu Hạ Hạ, Âu Dương Dị không tài nào hiểu nổi. Có nằm mơ cậu cũng không thể ngờ được việc thổ lộ tình cảm của cậu tự nhiên lại gây cảm giác phản cảm tới như vậy cho cô, thế là cậu bắt đầu suy nghĩ xem có phải bản thân đã làm gì không phải để cô tức giận.
20 Nhìn điệu bộ lúc nào cũng bận bịu vây quanh Thu Hạ Hạ của hai người, An Tuyết Kỳ chỉ ngồi ở góc lớp không ai chú ý tới mỉm cười khinh miệt. Tình trạng này đã kéo dài hơn hai tuần rồi mà Thu Hạ Hạ vẫn không thay đổi chút xíu nào khiến Trương Nhã Tuyên hết sức lo lắng.