Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Chị Kế Của Lọ Lem Chương 8 : Đáy Lòng Mỗi Người

Chương trước: Chương 7 : Giống Như Cơn Gió (3)



*********************

Nhánh cây nguyệt quế được nước mắt của một cô gái tưới ướt mà lặng yên sinh trưởng.

Mà nó rốt cục cũng tìm được người rồi.

Con chim có màu lông trắng tím đứng ở trên nhánh cây, lẳng lặng nhìn cô gái đang khóc ở phía dưới.

Nàng rất đẹp, cũng thực thiện lương, nàng chưa từng nghĩ tới việc muốn tranh đoạt cùng người, nhưng khi nàng có được thứ gì thì từng thứ lại mất đi. Nàng không thể phản kháng, chỉ có thể khóc.

Cây nguyệt quế nhận bi thương cùng thống khổ của con người mà vẫn có thể khỏe mạnh trưởng thành.

Chân tướng cũng thật là châm chọc.

Vì thế con chim kia nhịn không được nghĩ, vì cái gì Apollo sẽ thích một cô gái như Daphne ?

_________________________

Một màng sương mù dày đặc.

Toàn bộ thế giới đều là trắng xoá , bị sương mù dày đặc bao phủ nên cảnh trí mơ hồ không rõ.

Đây là làm sao?

Có thanh âm ở phía xa xôi kêu tên nàng, thanh âm phiêu lãng, giống như đến từ thế giới bên kia:“Sisi — Sisi –”

Nàng cảm thấy thanh âm này rất quen thuộc, nhưng cố thế nào cũng không nghĩ ra là ai, đành phải không ngừng tìm kiếm khắp nơi, là ai, là ai?

Sương mù dày đặc ở phía trước tản ra tạo một con đường, nàng vui mừng chạy tới, bất ngờ lại thấy khu vườn trăm hoa.

Một mảng hoa lớn theo gió nhẹ nhàng lay động , ở chỗ rất sâu trong biển hoa có một người đang đứng.

Ban đầu nàng còn tưởng là ba ba, nhưng người này đứng đưa lưng về phía nàng, tóc dài màu trà dưới ánh mặt trời phiếm ánh vàng óng ánh đẹp đẽ quý giá. Nàng bỗng nhiên cảm thấy giống như đã từng quen biết, nhưng mà trí nhớ cứ như cố ý bị che lấp ở dưới tận đáy lòng, vào lúc đó lại nghe thấy tiếng kêu gào “Nhớ ta, nhớ tới ta!”

Hắn là ai?

Nới này đến tột cùng là ở đâu, giống như đã từng tới? Người có mái tóc vàng màu trà là ai? Sẽ là ai?

Ngươi lại đây đi! Nàng hướng về phía người kia kêu lên, nhưng người nọ lại đút hai tay vào trong túi quần bắt đầu đi xa. Nàng vội vàng đuổi theo muốn nhìn rõ chân diện mục của hắn liền phát hiện những bông hoa đã không thấy , dưới chân đột nhiên biến thành mặt cỏ, khắp nơi là một màu xanh lục của cỏ trải dài mênh mông, chính giữa lại có một cái hồ màu xanh lam, trên hồ có hoa sen, phấn, lam, lục, ba sắc hoà lẫn, xinh đẹp tựa như họa.

Trên mặt cảm thấy mát mát , thì ra là suối phun trong hồ vẩy ra bọt nước, người nọ đứng ở phía đối diện suối phun, thon dài mà gầy.

Nàng rốt cục có thể thấy sườn mặt của hắn, đường cong tuyệt đẹp, môi đỏ tươi, hắn nhìn nơi khác, con mắt so với mặt cỏ càng xanh biếc.

Nhưng mà, vẫn nghĩ không ra.

Tổng cảm thấy như tên của hắn đang bị đè nặng dưới lưỡi đang muốn phát âm ra, Nhưng đầu lưỡi lại tựa như bị đè nặng đến trăm cân, một chút cũng không thể động đậy .

Thiếu niên lại đi lên bậc thềm rồi biến mất, nàng đành phải tiếp tục đuổi theo.

Cảnh tượng lại chuyển hoán lần nữa, biến thành đại sảnh xa hoa, tường giấy in hình hoa văn Violet, đèn thủy tinh trong suốt tinh sáng, tất cả đồ dùng trong nhà đều có viền vàng, thiếu niên ngồi trên sô pha vàng nhạt, lần này rốt cục có thể tới gần hắn.

Nàng rụt rè vươn tay đụng vào bờ vai của hắn, hắn quay đầu, hé khuôn mặt trống trơn, không có ngũ quan, tất cả đều là nước mắt.

Tâm nhất thời nhói đau một chút, đang muốn nói cái gì thì từ lò sưởi trong tường đối diện sô pha đột nhiên nhảy ra một con búp bê vải, mũ đỏ, giày đen, nếu nhớ không lầm thì đây không phải là con búp bê vải kia của nàng sao? Kìm lòng không đậu nàng vươn tay muốn ôm lấy nó, thì lại thấy thiếu niên kia một tay cướp nó đi, sau đó dữ tợn mà cười.

Cảnh tượng thật kì quái, hắn rõ ràng đang không ngừng rơi lệ, lại cố làm ra biểu tình nhe răng cười.

“Đem búp bê đưa cho ta!”

“Không trả, không trả, sẽ không trả!” Thiếu niên mang theo một chân của búp bê, bắt đầu ở trong phòng gọi tới gọi lui, nàng vươn tay nhưng như thế nào cũng không bắt được hắn.

Xong rồi, nàng bi thương nghĩ, một hồi nữa búp bê kia sẽ trơn tuột khỏi tay hắn, sau đó bay vào lò sưởi trong tường. Mà nàng lại chỉ có thể trơ mắt ở một bên nhìn tất cả sự việc phát sinh, vô lực ngăn cản.

Không nên nhảy , cầu ngươi, không nên nhảy , nó sẽ bay , nó thật sự sẽ bay .

Sau đó liền bị thiêu hủy, chỉ còn một cái đầu.

Nhưng bộ dạng thiếu niên kia như kịch bản trong trí nhớ, không để ý đến cầu xin của nàng, rồi sau đó, búp bê vải liền từ trong tay hắn bay ra ngoài, bay thẳng vào lò sưởi trong tường.

Xem đi, quả là như thế? Nàng đau lòng rất nhiều lại có chút cảm thấy thoải mái, thần kinh đang buộc chặt rốt cục có thể thả lỏng, đi qua, đem bước cuối cùng của kịch bản diễn cho xong.

Ai ngờ, rõ ràng thấy bị thiêu là búp bê vải, nhưng khi lấy ra lại biến thành đầu thiếu niên, mặt bị lửa thiêu một bên, một bên còn lại lại không ngừng rới nước mắt……

Sriranda thét chói tai, từ trên giường ngồi dậy.

Ánh nắng sớm xuyên qua rèm che chiếu vào trong phòng, thản nhiên chiếu lên áo ngủ bằng gấm của nàng, tất cả đều an nhàn thoải mái. Thì ra đó chỉ là một giấc mộng.

Nhưng, cái cảnh trong mơ kia lại chân thật như vậy, chân thật làm cho người ta cảm thấy tàn khốc, cùng với…… Bi thương.

Nàng lấy tay lau mặt, trên trán đều là mồ hôi ẩm ướt, cảm giác như có kiếp số gì đang hướng tới nàng, mà nàng không nghĩ đối mặt, thầm nghĩ trốn tránh.

Lúc này, Melanie cầm một xấp giấy mời đi đến, vừa nhìn nàng cười vừa nói:“Sớm a, Sisi, ngươi đã tỉnh? Mau nhìn xem, ngươi quả nhiên đã trở thành đại danh nhân, rất nhiều người muốn tranh nhau mời ngươi ăn cơm, kết bạn với ngươi nha.”

Nàng đắm chìm trong cảnh trong mơ lúc trước, cả người lười biếng, tinh thần suy sụp, thản nhiên nói:“Ta không thích cùng người xa lạ ăn cơm.”

“Như vậy, Gary vương tử xem như người xa lạ sao?”

Sriranda nao nao. Melanie đem một tấm thiệp nhỏ đưa cho nàng, mặt trên là một hàng chữ vô cùng xinh đẹp:“Gửi Cameron tiên sinh, chờ mong cùng ngươi ăn cơm trưa.”

Ngay cả thư mời cũng đều lộ ra ngạo mạn như vậy, không hổ là Gary vương tử.

“Đi không?”

Sriranda hừ nhẹ một tiếng, đem vứt tấm thiệp rồi nói:“Chờ hắn học được như thế nào là cung kính mời khách xong rồi nói sau.”

“Đoán chừng ngươi là người duy nhất dám cự tuyệt lời mời của Gary vương tử , ta không thể không nói một câu — ngươi thực khốc.” Melanie cười khẽ, lật xem các tấm thiệp trong tay mình,“Như vậy những người khác ngươi càng không có khả năng tiếp nhận đúng không? Giống như Melse bá tước này, Tonks tiên sinh này, Jawen tiên sinh này, Willy tiên sinh……”

“Từ từ! Jawen?” Sriranda chồm tay lấy thiệp mời, cùng Gary vương tử hoàn toàn tương phản, thư mời của Jawen khiêm tốn mà thân thiết:“Gửi — tôn kính mà thần bí Luis, không biết ta có thể vinh hạnh mời ngươi nhấm nháp một chút tay nghề đầu bếp chuyên dụng của ta không? Nhân tiện cũng nói luôn , hắn cũng rất am hiểu làm món thịt bò tiềm cam sành.

Bằng hữu của ngươi Jawen.”

Melanie cảm thấy tò mò:“Như thế nào, ngươi muốn tiếp nhận lời mời của Jawen sao?”

Sriranda đứng dậy, phủ thêm áo khoát đi đến bên cạnh bàn bắt đầu đáp:“Ngươi không thấy hắn là người thâm tàng bất lộ sao?”

“Ách? Nói thế là sao?”

“Trong ván bài ngày hôm qua, khi mọi người đều đang vượt lửa quá sông, hắn lại vẫn bo bo giữ mình được.”

“Hắc, Sisi! So sánh của ngươi thật thú vị.”

Lúc này lại có tiếng đập cửa vang lên, Melanie đi qua mở cửa, lại là một người hầu mang theo cái giỏ nói:“Quý khách tôn quý, đây là hoa quả ngài muốn.”

Melanie nói cảm tạ, đóng cửa lại, sau đó nhặt hoa quả bên trên ra, phia dưới đáy giỏ là một quyển sổ mỏng manh. Nàng mở ra nhìn vài lần rồi mới nói:“Sisi, tư liệu ngươi muốn tra đã tới tay .”

Sriranda ngừng bút một lát, trên mặt hiện lên một chút do dự, một màn cuối cùng trong mộng lại lần nữa xẹt qua trong đầu, nửa bên mặt bị đốt trụi, nửa bên mặt chảy lệ…… Nàng không khỏi nhắm chặt mắt, thấp giọng nói:“Ngươi đọc đi.”

“Ngươi muốn tra Isaac · Vera thiếu gia, là bà con xa, cháu của người chủ trì thương hội lần này -Wendy công tước. Như ngươi sở liệu , ba ngày trước hắn đã tới thành Mira.”

Sriranda nhấp môi dưới, không nói gì.

“Chỉ là trên đường đến đã xảy ra một việc ngoài ý muốn, con ngựa hắn đi đột nhiên nổi điên, lao vào tường của một cửa tiệm, tường sụp, ngựa chết, mà hắn cũng –” Melanie nói tới đây ngừng lại.

Sriranda không tự chủ được lên tiếng hối thúc:“Hắn làm sao vậy?”

“Hắn bị thương rất nặng, hiện tại đang ở đây nhận trị liệu, chỉ là theo như chẩn trị của bác sĩ Arnold thì tình huống không có vẻ khả quan…… Đúng rồi, phòng hắn ở ngay lầu hai của pháo đài, bên phía tây hướng thang lâu, cái phòng thứ ba chính là……”

Lời của nàng còn chưa nói xong thì Sriranda đã mở cửa xông ra ngoài.

Phía sau truyền đến tiếng kêu gọi giật mình của Melanie :“Từ từ, Sisi, chờ một chút……” Nhưng mà nàng không để ý đến, thân thể giống như có ý thức của nó, nhanh chóng lao chạy, từng cái tế bào đều đang dùng sức hò hét, kêu gọi một cái tên –

Isaac. Isaac. Isaac.

Cảnh trong mơ thành sự thật nguyền rủa, một bên mặt bị thiêu một bên khóc, nàng không thể tưởng tượng cái người luôn khiêu thoát ,thần thái vĩnh viễn sáng lạn hiện tại đã mang bộ dáng gì. Kiêu ngạo như hắn, tự kỷ như hắn, sao có thể chịu được đả kích như vậy?

“Hắn bị thương rất nặng……”

“Tình huống rất không khả quan……”

Lời nói của Melanie như hai ngọn núi lớn, nặng trịch đè lên trái tim của nàng, làm cho nàng không thể nào thở nổi.

Khi chạy đến lầu một thì thấy Eric đang từ phía đối diện đi đến, hắn vui vẻ vẩy tay về phía nàng:“Hi, sớm a, Luis……” Âm Luis còn chưa có phát ra xong đã bị nàng để lại phía sau.

Isaac. Isaac. Isaac.

Vì cái gì thang lầu phía tây lại dài như vậy, từng bậc thang cứ như lan tràn lên phía trên, có chạy thế nào cũng không xong, nàng đỡ lấy tay vịn, cảm thấy mình có chút lực bất tòng tâm, thật mệt mỏi, không biết là vì khẩn trương hay là bởi vì lâu rồi không có chạy khẩn cấp như vậy.

Chớt lúc đó lại nhớ tới một ngày kia trong trang viên Vienna Caesar, cỏ tươi trời xanh, thiếu niên bên suối phun mặc lễ phục màu đen xoay người lại nhìn nàng mà cười, tuyệt đại phong lưu như là ở trước mắt.

Tiếp theo là cái đêm mưa từ hoàng cung về, trước cửa nhà thấy xe ngựa của hắn, hắn dựa vào vách xe, tịch liêu mà vắt hai chân thon dài.

Lại đến cái buổi sáng sớm đầy sương ngoiaf bến tàu, vali của nàng bị người qua đường đụng trúng rơi xuống , hắn xoay người lại giúp nàng nhặt lên, động tác nhẹ nhàng.

Từng hình ảnh lần lượt thay đổi, hắn mỉm cười, hắn đứng thẳng, hắn bước đi…… Một cái hắn khỏe mạnh.

Isaac. Isaac. Isaac.

Một cái cánh cửa màu rám nắng xuất hiện ở trong tầm nhìn, lầu hai, cái phòng thứ ba.

Hắn ở ngay bên trong.

Nàng chạy tới, ngón tay vừa đụng tới tay cầm muốn mở cửa ra thì một chút lạnh lẽo từ ván cửa chợt truyền đến tay, lạnh lẽo trong nháy mắt lan tràn thành một đường, một cỗ, một mảnh –

Nàng đang làm cái gì?

Vấn đề này làm cho nàng đột nhiên bừng tỉnh, nàng giống như một người mộng du từ trong mộng tỉnh lại, phát hiện mình đang đứng ở nơi không nên đến, tràn đầy khiếp sợ.

Ngón tay như bị điện giật thu trở về, Sriranda kinh ngạc nhìn cánh cửa gần trong gang tấc, cảm thấy sợ hãi đến vô lực.

Này không phải nàng.

Cái dạng này, hoàn toàn không phải nàng!

Nàng hẳn là phải vĩnh viễn trấn định, vĩnh viễn bình tĩnh, vĩnh viễn không bị cảm xúc chi phối. Nàng sẽ không giống cái đứa nhỏ ngây thơ, không chịu nghe xong liền vội vàng lao chạy, nàng sẽ không giống người điên, ngay cả người khác chào hỏi với nàng đều không để ý tới, nàng lại càng sẽ không giống cô gái si tình, nghe được tin dữ của tình nhân mà lo âu liều mạng chạy đi tìm……

Này không phải nàng!

Không phải Cameron · Luis.

Khi nàng quyết định dùng tên này thì cũng đã đem lịch sử của Sriranda mai táng tại Maya đại lục.

Bởi vậy, Isaac thiếu gia tôn quý đến tột cùng là sinh, hay là tử, cũng cùng nàng không quan hệ!

“Hận ta đi. So với chán ghét càng mạnh liệt oán hận ta đi!”

Lời nói trong lần gặp mặt cuối cùng tựa như nguyền rủa ở bên tai nàng vang lên, Sriranda gắt gao cầm lấy tay mình, sau đó, xoay người, mặc cho bước chân trầm trọng, mặc cho trái tim đang đập dồn dập, nhưng, vẫn bước từng bước một, cố chấp , tàn nhẫn đi trở về.

Tại thời khắc mấu chốt này nàng không cho phép mình yếu đuối dù chỉ một chút.

Bởi vì, yếu đuối cũng có nghĩa là thất bại trong gang tấc.

Mà nàng, thua thì không thể vực dậy nỗi.

“Hắn bị thương rất nặng……”

Thì thế nào?

“Tình huống rất không khả quan……”

Thì thế nào?

Thế nào — thế nào — thế nào –

Hai chân bước đi tùy ý, từng bước đều phải dùng hết khí lực toàn thân. Nàng vịn tay cầm cầu thang, so với lúc trước lao điên cuồng mà đến thì càng cố hết sức.

Ngay tại lúc nàng đi xuống khỏi thang lầu thật dài, chuẩn bị xuyên qua con đường quay trở lại phòng ngọc bích thì phía trước xuất hiện một bóng người.

Nàng ban đầu cũng không có để ý tới, nhưng mà ánh mắt người nọ thật sự rất sắc bén, rất có cảm giác tồn tại, nàng không thể không ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái.

Một cái liếc mắt này liên lập tức ngây người.

Cách nàng mười bước không xa phía trước là Gary vương tử tay cầm áo khoác, xem ra đang muốn ra ngoài, nhưng mà giờ phút này lại đứng tại chỗ không nhúc nhích, cực độ rung động trừng mắt nhìn nàng, hoàn hoàn là một biểu tình bị dọa đến không thể tưởng tượng nỗi.

Thật tò mò, hắn vì cái gì nhìn mình như vậy? Có cái gì không đúng sao?

Sriranda theo ánh mắt của hắn cúi đầu nhìn về phía quần áo của mình –

Bên trong vạt áo rộng mở là một chiếc áo ngủ màu trắng cho nữ, đem đường cong mạn điệu của thân thể triển lộ không thể nghi ngờ.

Vừa rồi nghe thấy tin tức Isaac trọng thương liền vội vàng chạy đến, căn bản đã quên mình vừa mới rời giường, chưa có thay quần áo, thậm chí còn chưa có rửa mặt chải đầu.

Nàng dại ra hai giây, vươn tay đem đai lưng chỉnh lại, sau đó ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn lại Gary vương tử.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ ngọc lưu ly, ánh vào làm sáng rọi đường đi.

Nàng cùng hắn, đứng ở hai phía con đường nhìn lẫn nhau.

Loading...

Xem tiếp: Chương 8 : Đáy Lòng Mỗi Người (2)

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Bạo Quân

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 111


Thiếu Gia Giúp Đỡ Chút

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 10



Giam Cầm Tim Anh

Thể loại: Trọng Sinh, Ngôn Tình, Đô Thị

Số chương: 18


Con Nhóc Lưu Manh

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 44