Chị Kế Của Lọ Lem Chương 6 : Xướng Ngâm Tân Văn (3)
Chương trước: Chương 6 : Xướng Ngâm Tân Văn (2)
_________________________________________
Khi màn đêm buông xuống, đèn đuốc sáng trưng.
Sau khi hưởng thụ bữa tối vô cùng phong phú ở trong phòng, Melanie đề nghị:“Xuống lầu đi dạo không? Bình thường vào lúc này thì sòng bài cũng đã bắt đầu.”
“Sòng bài?”
“Ừm. Thương hội mỗi năm một lần ở Florence trừ bỏ bán đấu giá các loại đồ cổ đến từ bốn phương tám hướng bên ngoài ra, thì cực hấp dẫn người nhất đó là sòng bài mỗi tối, nào phô trương, nào đặt tiền cược, trong một đêm, có người táng gia bại sản, có người nhanh chóng làm giàu. Muốn nhanh dung nhập vào vòng xã giao nơi này, biện pháp tốt nhất chính là đi đổ vài ván.”
“Cô đã nói như vậy, tôi còn lựa chọn nào khác sao?” Sriranda đưa tay cho Melanie, Melanie kéo cánh tay của cô, xuống lầu.
Sòng bài bố trí ở đại sảnh phía bắc lầu một, chiếm ước chừng 400 mét vuông, trang hoàng tráng lệ, cao nhã bất phàm, mấy ngàn ngọn đèn đem toàn bộ đại sảnh chiếu sáng không chút góc tối, vài vị nữ bộc có tố chất được huấn luyện đi qua đi lại phục vụ khách nhân ở các mỗi bàn. Mà những khách nhân ngồi trên mỗi bàn đánh bạc khác nhau, áo mũ chỉnh tề, hào hoa phong nhã, tuy rằng sắc mặt hưng phấn, nhưng tuyệt không huyên náo.
Khi bọn họ đi vào đại sảnh thì ánh mắt nhiều người đều chuyển lại đây, không dấu sắc tò mò. Melanie đi đến trước bàn phục vụ, quen thuộc đổi 20 cái đồng xu (thẻ đánh bạc), sau đó lôi kéo Sriranda đến trước một cái bàn, đem đồng xu giao cho cô, cười nói:“Thử xem vận khí hôm nay của cô thế nào.”
Đĩa quay bị phân chia thành các khe đen đỏ xen nhau, các vị khách chọn đặt tiền cược, khi quả cầu nhỏ màu trắng rơi xuống, bàn quay bắt đầu chuyển động, cuối cùng quả cầu trắng rơi vào ô nào thì người đặt ô đó thắng.
Rất đơn giản, nhưng thường thường những trò chơi càng đơn giản thì sinh mệnh càng ngắn nguổi.
Sriranda dùng đầu ngón tay nhẹ xao đồng xu, trầm ngâm một lát nói:“Tuy rằng đại đa số mọi người đều cho rằng màu đen mang điềm xấu, nhưng nó cũng là màu sắc may mắn của tôi.” Nói xong, đem tất cả 20 cái đồng xu đều đặt vào cửa đen.
Melanie giật mình a một tiếng,“Uy, không cần thiết phải ngoan ngay từ đầu như vậy chứ?”
“Không quan hệ, thắng, không phải được rồi sao.” Sriranda hướng bồi bàn gật đầu,“Bắt đầu đi.”
Cầu trắng rơi xuống, bàn quay bắt đầu xoay tròn, Melanie khẩn trương nhìn chằm chằm quả cầu, kìm lòng không đậu nắm chặt tay. Mà Sriranda lẳng lặng nhìn, trên khuôn mặt trắng trẻo thủy chung mang theo một loại mỉm cười thần bí.
Bàn quay dừng lại, quả cầu trắng lọt vào trong ô đen.
Melanie nhảy nhót giơ tay lên,“Ai da, bảo bối, anh thắng !” (lúc này là trường hợp công cộng cho nên xưng hô thế này mới không bị lộ giới tính nha)
Sriranda đem 20 xu thắng được, tính cả tiền vốn tiếp tục đặt vào trong ô đen.
Bàn quay lại chuyển động lần nữa, sau đó nữ thần may mắn lại chiếu cố, cô lại đặt trúng.
Cô đem một hàng đồng xu rất dày tất cả đều đổ vào, cái này thì không chỉ nhà cái mà ngay cả vài vị khách bên ngoài đều tò mò chậm rãi bu đến quan sát.
Loại phương thức đánh bạc được ăn cả ngã về không này cũng không phải không có, nhưng bình thường đều phát sinh dưới tình huống thua tiền, muốn buông tay mới bất đắc dĩ lâm vào thế bí đó, chưa thấy qua người nào ngay từ đầu liền chơi chiêu này. Tiểu tử này đến tột cùng là không sợ thua, hay là có phương pháp tất thắng gì, liệu định mình sẽ không thua?
80 cái đồng xu ở dưới ngọn đèn va chạm kêu leng kheng,1 cái đại biểu 10 vạn, một lần đổ này chẳng khác nào là đặt 800 vạn. Sriranda nhìn đám đồng xu kia, ánh mắt lãnh mạc hơn so với bình thường.
800 vạn làm cho cô nhớ tới rất nhiều việc.
Nhớ tới ba ba trước khi chết, ngay cả mấy ngàn Farrell đều không thể có được;
Nhớ tới những ngày tiêu tiền như nước sau khi vào nhà Nicole, phung phí tài sản cha dượng;
Nhớ tới ngày nghe tin cha dượng phá sản, cùng đường đi tới Vienna Caesar làm bước giãy dụa cuối cùng;
Nhớ tới vì làm cho cuộc sống thoải mái chút đã đáp ứng yêu cầu của Haera vương tử, bán đứng chính mình.
Khi đó, có 500 vạn đã cảm thấy là giá trên trời. Mà nay, chẳng qua chỉ là 50 cái tiền xu bé nhỏ không đáng kể bày la liệt trên bàn đánh bạc.
Thế sự thật là châm chọc.
Nhưng mà, có lẽ cô nên cảm tạ Haera, nếu không có anh ta mời thì đến bây giờ cô còn đang là con gái của một thương nhân đầy nguy cơ phá sản ở thành Jacob, mỗi ngày đều đem hy vọng ký thác ở trên người cha dượng, hy vọng ông ta có thể khôi phục gia nghiệp, có tiền trở lại.
Mà không phải giống như giờ phút này, dùng 800 vạn đi đánh bài mà ánh mắt cũng không chớp một chút.
Cầu trắng nhanh như chớp chuyển động ở trên bàn quay, đen cùng đỏ dung hợp thành một đường, giống như nhân sinh gặp gỡ, không có chung điểm.
“Khách” một tiếng vang nhỏ, bàn quay dừng lại.
Quanh mình vang lên một trận âm thanh than sợ hại – cầu trắng lại rơi xuống ô đen.
Melanie nhảy dựng lên:“A, Luis, xem ra vận khí hôm nay của anh tựa như bão táp, khí thế mạnh mẽ không thể đỡ!”
Sriranda mỉm cười, khi mọi người ở đây đều muốn xem cô còn muốn đem tất cả đặt cược vào ô đen không, thì cô lại đem tất cả các đồng xu đảo qua, bỏ vào trong túi giấy đưa cho Melanie:“Tặng cho cô.”
“Di? Anh không chơi nữa?”
“Đến lúc thích hợp thì biết thu tay, đạo lý này tôi còn biết . Hơn nữa, nhìn như là tỷ lệ thắng thua 50:50, nhưng trên thực tế, chân chính không thua , chỉ có –” Cô chỉ ngón tay về phía người ngồi trước điều khiển bàn quay,“Nhà cái.”
Một cái thanh âm vỗ tay réo rắt, rõ ràng vang lên.
Sriranda quay đầu, chỉ thấy một góc sô pha trong đại sảnh không biết khi nào thì có hai người ngồi vào, tiếng vỗ tay phát ra từ một vị trong đó. Người nọ tuổi ước chừng ba mươi, để râu cá trê, một bộ dáng nhỏ gầy khôn khéo. Mà bạn của ông ta cũng là một mỹ nam tử không hơn không kém, có một đầu tóc màu bạc thật hiếm thấy, con ngươi cũng là màu vàng , phát ra ánh sáng lợi hại như đao.
Đến khi hai người đi về phía cô thì cô lại phát hiện, mỹ nam tử tóc bạc vóc dáng cực cao, so với người vỗ tay cơ hồ cao hơn ba cái đầu.
Melanie lặng lẽ cầm tay cô, dùng đầu ngón tay viết một cái tên trong lòng bàn tay — Gary.
A, anh ta chính là Gary sao? Buổi chiều còn đang kỳ quái vị vương tử này sao còn chưa tới, không nghĩ tới giờ phút này anh ta đã lặng yên không một tiếng động đến đây.
“Melanie tiểu thư tôn kính, một năm không thấy, cô càng ngày càng xinh đẹp động lòng người . A, nói vậy vị này chính là người gần đây oanh động toàn bộ giới thương nhân – Cameron tiên sinh sao, cậu tốt, tôi là Biff, đến từ Olmec đại lục, vị này là Gary vương tử ở quốc gia của tôi.” Nam tử nhỏ gầy tươi cười đầy mặt dẫn đầu giới thiệu.
Sriranda bắt tay cùng ông ta, lại đưa tay hướng đến Gary, nhưng mà, anh chàng vương tử kia lại lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, vừa không nói chuyện cũng không làm động tác khác.
Biff ở một bên giải thích:“Vương tử chúng tôi đối với khả năng đổ bạc của cậu sinh ra rất nhiều hứng thú, thế nào? Cameron tiên sinh, có hứng thú cùng ngài ấy chơi một ván hay không?”
Sriranda nhìn lại Gary vương tử, hai tay vương tử đều cắm trong túi quần, lưng thẳng tắp, khi nhìn người thì nhìn thẳng ánh mắt đối phương, mọi chi tiết đều tỏ vẻ anh ta là kẻ tự ình là cao, tâm đề phòng rất nặng, là người xử sự quyết đoán.
Rất ý tứ, như vậy, trước khi thương hội chính thức bắt đầu thì thuận tiện đánh giá trước một phen đi.
Cô đưa tay đặt trước ngực cuối đầu chào, thản nhiên trả lời:“Đây là vinh hạnh của tôi.”
“Như vậy, tiếp tục chơi trò này?” Biff nhìn về phía bàn quay. Ai ngờ Sriranda lại cùng Gary vương tử đồng thời nói một chữ:“Không.”
Hai người đối diện, sắc mặt vương tử lạnh lùng, còn Sriranda lại nhu hòa. Vương tử tóc bạc áo trắng, Sriranda tóc đen áo đen. Vương tử cao lớn khôi ngô, Sriranda cao gầy tiêm gầy…… Hình thành hai thái cực đối lập.
Cuối cùng, vẫn là Sriranda cười cười nói trước:“Tỷ lệ thắng thua của bàn quay rất chán, không bằng chúng ta chơi trò ‘Vách núi đen’?”
Vách núi đen, là một loại đánh bạc mới hình thành không lâu trong giới thượng lưu lúc này, bởi vì quy tắc còn chưa đủ hoàn thiện nên từng nơi đều có cách chơi không giống nhau. Nhưng đại thể mà nói, chỉ cần làm cho tổng số các lá bài trong tay tận khả năng đạt tới gần 21 điểm, nhưng lại không thể vượt qua 21 điểm, tựa như đứng trên vách núi đen, cũng vì cái loại kích thích rơi mà không rơi mà này trở nên hấp dẫn như vậy.
Gary vương tử rốt cục mở miệng:“Trong vách núi đen, nhà cái có 0.6%-5.5% ưu thế.” Thanh âm của anh có chút trầm thấp khàn khàn, nhưng không khó nghe.
Sắc mâu Sriranda vừa chuyển, tiếp lời anh ta nói:“Như vậy chúng ta sẽ không cần nhà cái, hơn nữa, người chơi có thể tùy ý quyết định tiền đặt cược lớn hay nhỏ, như thế nào?”
Lạnh lùng trong mắt Gary vương tử rốt cục lộ ra một tia hưng phấn,“Tốt.” Nói xong, đi đến trước một cái bàn chơi bài ngồi xuống. Biff vội vàng cùng đi qua.
Melanie có chút lo lắng, thấp giọng nói:“Thật muốn cùng anh ta chơi?”
“Melanie, cô có biết vách núi đen là cái dạng trò chơi gì không?”
“Chẳng lẽ khác với các trò chơi khác?”
Sriranda nhìn chằm chằm bàn bài, lộ ra một cái tươi cười vô hạn châm chọc, chậm rãi nói:“Nó là một kiểu đánh bạc đáng sợ nhất trong mấy chục cách đánh bạc nơi đây, bởi vì, nó đem thành phần vận khí quyết định hạ đến mức thấp nhất. Trong trò chơi trí tuệ này, chỉ có thể khống chế toàn cục, không chỗ nào bất lợi.”
Melanie cầm tay cô, muốn nói lại thôi, cuối cùng nói câu:“Cố lên, tôi tin tưởng cô.”
Mâu quang lưu chuyển, con ngươi đen càng tỏa sáng hơn so với mấy ngọn đèn, Sriranda xoay người đi về phía bàn chơi bàn, bước chân kiên định, tràn ngập quyết tâm.
– nếu tôi thua ở trong này, như vậy thì con đường phía sau cũng không cần thiết phải tiếp tục đi nữa.
– bởi vì, như thế đã đủ để chứng tỏ, trong thế giới này tôi căn bản chỉ là thứ dư thừa .
– tôi đến tột cùng có thể làm nên bộ dạng gì đây? Gary vương tử, đến thử xem đi.
Hết chương 6
Xem tiếp: Chương 7 : Giống Như Cơn Gió