1 ''Ấn đi, ấn đi nhanh lên. . . ''
''Sang trái một chút, không sang phải''
'' Đúng rồi, sắp được rồi''
''Haizzz, lại trượt, nãy giờ chơi cũng được chục lần rồi đấy sao vẫn không được con nào.
2 Sau mỗi cơn mưa trời sẽ lại sáng cũng như sau mỗi chủ nhật thì thứ hai lại đến, tôi cũng phải đến trường như bao học sinh khác.
Không hiểu sao hôm qua thời tiết vô cùng đẹp vậy mà sau một đêm trời đã đổ mưa.
3 Tôi theo bản năng quay lai đằng sau thì thấy ánh mắt lạnh lẽo của học sinh mới chuyển đến đang nhìn chằm chằm vào mình.
Hết nhìn hắn, tôi lại quay sang nhìn lũ bạn của mình.
4 Tôi vừa thấy của Châu Diệc Phong liền lấy tay che mắt hét lên.
Cậu ta…cậu ta cầm một cái khăn lau tóc và…chỉ mặc mỗi quần đùi.
Châu Diệc Phong nhìn tôi, khoé miệng nhếch lên, dựa lưng vào nghế, cậu ta uể oải trả lời.
5 Đã hơn 2 tháng kể từ khi kể từ khi chuyện bà dì tôi sảy ra. Từ hôm đó tôi không dám nhìn thẳng mặt Châu Diệc Phong lần nào. Lúc nào tôicũng cô gắng hạn chế không gặp mặt hắn ở mức tối đa kể cả ở nhà cũng như ở trường.
6 Về đến nhà, tôi liền leo lên tầng, về phòng của mình.
Nhảy ào lên giường,tôi bắt đầu lăn từ đầu giường đến cuối giường rồi lại lăn từ trên giường xuống sàn nhà, lăn qua lăn lại dưới sàn rồi lại leo lên giường và vòng tuần hoàn bắt đầu “n” lần.
7 Sắp đến ngày đi chơi tôi và mấy đứa bạn đứng túm tụm lại một chỗ bàn về chuyến đi cuối tuần.
Không có gì vui hơn việc thứ bảy này các các thầy cô thi đi nên đương nhiên chúng tôi được nghỉ vậy là có thể chơi được hai ngày.
8 Cuối cùng tôi ra khỏi khu rừng, nhìn thấy tụi bạn của mình tôi buông tay Châu diệc Phong vội chạy đến chỗ chúng nó.
“Dương Uyển Khanh” Vy Lam nhìn thấy tôi đầu tiên hét lên.
9 Sau khi vui chơi thoả thích, cả nhóm chúng tôi đến nhà tắm công cộng để tắm rửa.
Nơi đây là khu du lịch, cũng có người sinh sống.
10 Châu Diệc Phong là một cậu bé vô cùng đáng yêu, thông minh, kháu khỉnh. Càng lớn cậu càng đáng yêu, ai nhìn cũng thích.
Được dạy bảo nghiêm khắc từ lúc nhỏ nên Châu Diệc Phong rất ngoan ngoãn, biết nghe lời bố mẹ.
11 Ngày cả nhóm cùng đi dã ngoại, anh phải cảm ơn rất nhiều những người bạn của cô đã dẫn bạn mình theo để anh có thể có nhiều thời gian ở cùng với cô hơn.
12 Kết thúc chuyến đi cũng là lúc chúng tôi đối mặt với bài kiểm tra học kì cuối năm sắp đến.
Nhìn bài kiếm tra toán một tiết trên tay là lòng tôi đau như cắt.
13 Sao tôi lại khóc thế này?
Vì cái gì chứ?
Chả nhẽ. . .
“Uyển Khanh, mày sao vậy? Không thoải mái chỗ nào?” Phương Nghi sốt ruột.
14 Hôm sau cả trường phải lao động tôi đã cố đến thật sớm để tránh mặt Châu Diệc Phong.
Nhưng mà người tính không bằng trời tính, vừa đến lớp tôi đã thấy cậu ta ngồi ở bàn.
15 Tôi đã có người yêu.
Đây là sự thật.
Chuyện chúng tôi yêu nhau chỉ có hội bạn thân của tôi biết và có lẽ gia đình của hai chúng tôi cũng biết.
16 Tôi nhìn đứa con gái mặt hống hách đang đứng trước mặt mình. Là một đứa con cùng xinh đẹp, da trắng trẻo, tóc nhộm xanh xanh đỏ, mắt rất to, thậm chí còn to hơn mắt tôi.
17 Sau năm năm yêu nhau, cuối cùng Châu Diệc Phong cũng cầu hôn tôi.
Vào sinh nhật lần thứ 22 của, sau khi bữa tiệc kết thúc Châu Diệc Phong kéo tôi ra xích đu trước sân.
18 Câu chuyện 1.
Hôn lễ diễn ra vô cùng thành công, suôn sẻ. Trong lúc đi tôi đang lấy đồ ăn thì chú của Châu Diệc Phong đến cạnh tôi.
“Uyển Khanh, cuối cùng thằng nhóc Diệc Phong cũng cưới được cháu.