121 Một hồi giông tố qua đi, tiểu đảo lại khôi phục cảnh xuân nắng ngày xưa. Tiểu động vật lui ở trong sào huyệt tránh mưa nghe được tiếng mưa rơi dần dần ngưng lập tức bắt đầu tham đầu tham não không an phận!Tử Li ghé vào bên cửa sổ đem cằm gác trên cánh tay như có điều suy nghĩ nhìn hai cái người còn đang giằng co không buông.
122 “Ngươi nói Bắc Linh vương băng hà !” Người tựa ở cửa sổ chạm rỗng quay đầu lại thản nhiên hỏi. “Đúng vậy, chủ thượng! Bắc Linh vương ở trên tường thành tuyên bố truyền ngôi cho tam hoàng tử An Cẩn Du, An Cẩn Lạc tức giận cho nên đem Bắc Linh vương đẩy xuống tường thành!” Thám tử cúi đầu nói.
123 Người đi đường mã bất đình đề (ngựa không dừng chân) chạy tới biên quan, Tử Li mang theo thư tín của Bắc Linh vương từ đầu đến cuối cũng chưa từng mở ra, không phải y không muốn xem mà là thật sự tìm không ra thời gian, mười mấy ngày nay cơ hồ đều là ở trên lưng ngựa vượt qua, bọn họ không dám đi đường lớn chỉ có thể lấy đường nhỏ hẻo lánh, nhưng cho dù như vậy cũng vô pháp bỏ rơi Hắc y nhân truy kích bên đường.
124 Sắc trời đã tối, trên sơn đạo như bị bịt kín một tầng vải đen rét đậm mà đánh mã chạy đi, mặc dù bọn họ là người đã qua huấn luyện cũng không khỏi đánh tỉnh hoàn toàn tinh thần! Bởi vì sơn đạo này đầy hố dốc đứng, nếu mã tốc quá nhanh thoáng không lưu ý cũng rất có thể lâm vào hố động vấp ngã vó ngựa.
125 Khi đoàn người của Tử Li cải trang thành bình đầu bách tính (dân tóc húi cua =]]) tiến vào Lân Châu thành, Bắc Linh kinh đô lại truyền ra một tin tức làm ọi người ồ lên một trận.
126 Đó là phủ nha Lân Châu thành. Hai người nhìn lão nông đem mộc xa đỗ ở một bên, tiếp theo cõng lên bao tải kia run run đi lên bậc thang nâng vòng đồng xao gõ, đợi thật lâu sau mới thấy đại môn nhắm chặt kia hé ra một cái khe cửa, một tên quan sai thần tình không kiên nhẫn lộ ra nửa thân mình thần sắc không tốt nói gì đó, lão nông khúm núm nghe gã giáo huấn một trận mới được cho phép đi vào bên trong cánh cửa.
127 Trong phòng không người nói chuyện, Tử Li theo quy củ ngồi ở trên ghế, cúi đầu tập trung tinh thần nhìn chằm chằm đôi hài dưới chân. An Cực Khanh ngồi ở đối diện, tầm mắt lạnh đến mức làm cho trái tim nhỏ bé của người ta cũng run run theo gắt gao nhìn chằm chằm cái đầu của Tử Li, bộ dáng đó rất có một cỗ xúc động chạy tới đem cái hộp sọ kêu ‘cô lỗ’ kia mở ra nhìn xem bên trong chứa thứ đặc sệt gì!Ngụy Thần đứng ở một bên, ánh mắt ủy khuất lấy lòng lại hơi có vẻ co quắp chốc chốc lại đem An Cực Khanh từ đầu đến chân quét vài lần sau đó lại nhanh chóng rút về.
128 “Lão gia, lão gia ——” một tiểu tư tuổi chừng mười một mười hai như tiểu hầu loi nhoi vừa la hét vừa chạy vào trong phòng. Đầu bút lông thoáng lệch, một tự “Hành” hảo hảo lập tức mọc ra nửa cái chân, nam tử đang họa tự tức giận ngẩng đầu giáo huấn: “Kêu kêu kêu, gọi hồn a! Thiên băng hay là địa liệt (đất rung)?”“Lão gia,không thiên băng cũng không địa liệt!” Tiểu tư hai mắt mở to sáng rỡ, một bộ biểu tình vui sướng khi người gặp họa, “Bất quá thành rối loạn, loạn thành hỗn loạn a!”“Thành rối loạn tiểu tử ngươi ngược lại như rất vui!”Nam tử khinh bỉ quét mắt nhìn tiểu tư một cái lại hạ bút lông nói, “Nói xem, chuyện như thế nào?”“Nghe nói tối hôm qua có người xông vào lao ngục, đem tất cả phạm nhân đều thả ra!”“Úc, có chuyện này?”Nam tử nghe vậy lập tức nổi lên hưng trí, hắn tựa vào lưng ghế bảo tên tiểu tư nói tiếp.
129 Trong công đường giắt cao biển bài “Công chính nghiêm minh”, Lân Châu tri phủ bọc mình trong điêu cừu thân hình mập mạp phiền táo bất an đi qua đi lại, phủ nha sư gia thân hình gầy gò ngày thường tự xưng là tài trí hơn người đang sầu mi khổ kiểm đứng ở một bên, trong chốc lát nhìn xem Tri phủ đại nhân sắc mặt không tốt trong chốc lát lại xem xét cửa đại môn rộng mở.
130 So với tiết trời giá rét nước đóng thành băng nơi biên quan, Bắc Linh kinh đô lại là bốn mùa không thay đổi ấm áp như xuân phong hòa cùng nhật lệ (ánh nắng).
131 Bạo động ở Lân Châu thành hết sức căng thẳng, hơn nữa dưới sự thổi gió châm ngòi của đám người Tử Li hiện tại càng thêm có xu thế không thể vãn hồi! Hơn mười thị vệ trà trộn vào trong đám người nghiễm nhiên thành chủ lực dẫn kình của dân quân phản kháng, đầy ngập nộ hỏa rống to, khẩu hiệu diễn thuyết đầy thuyết phục cùng chấn phấn nhân tâm từng chút thôi thúc khiến dân chúng giơ lên đao sạn lê sừ trong nhà hô to “Phạt vô đạo, giết bạo Lạc” thanh thế lớn nhằm về phía Tri phủ phủ nha!Quan sai chỉ đến trăm người cho dù có ba đầu sáu tay cũng vô pháp cùng bách tính bị bức đến tuyệt lộ đỏ ngầu mắt chống đỡ được, đặc biệt khi sai đầu Chu gia bị một phen thái đao không biết từ đâu bay tới phút chốc dỡ xuống một cái cánh tay, quan sai vốn là bị hù sợ quá mức lập tức bỏ khí giáp cấp tốc lủi tán, bình thường những kẻ này tác quái tùy ý khi dân, dân chúng đã sớm đối với bọn họ hận thấu xương, hiện giờ tìm được cơ hội sao có thể dễ dàng cho bọn hắn chạy thoát?Quần khởi vây công hơn nữa có nhân sĩ của ta âm thầm tương trợ, dân chúng rất nhanh liền như phá võng chi ngư (cá thoát khỏi lưới) toàn bộ lao ra, trải qua đoạn hành trình vừa thông suốt vừa oanh tạc kéo đám quan sai nửa chết nửa sống cả người đầy máu chậm rãi chạy về phía phủ nha.
132 Tào Thạch Nghĩa đem Tử Li ba người lĩnh tới một tiểu gian ở thiên thính tương đương với mật thất, ở trong này chẳng những có thể tinh tường nghe được động tĩnh bên ngoài mà còn có thể thông qua lỗ nhỏ trên tường nhìn thấy tình huống bên ngoài!Lai khách không chỉ một người, mà là một đám người thanh thế lớn, lão yếu phụ nữ và trẻ em, từ lão thái chống trượng cho tới anh hài (trẻ sơ sinh) bi bô tập nói, nga không, là còn ở trong bụng thai phụ! Trái có thiếu nữ khóc sướt mướt, phải có mỹ phụ lo sợ bất an!Đội hợp xướng này đến tột cùng là từ đâu ra a?Y bào của Tào Thạch Nghĩa mới vừa lộ ở cạnh cửa đã lập tức bị các nữ nhân mắt sắc bắt giữ đến, một đám người cực kỳ ăn ý phốc phốc quỳ xuống, lăng la tơ lụa, quần cư anh hồng liễu lục (váy đỏ váy xanh) phô đầy mặt đất, nhìn lên trông rất đẹp mắt!“Tào đại nhân ——” Một tiếng đau khổ ai oán kéo vang, nếu người không rõ tình hình còn tưởng rằng bị chuyện thiên đại oan khuất gì, lão phú quý đứng đầu phốc một tiếng quỳ xuống, cũng không cần biết cái quỳ này có mang đến hậu quả giảm thọ cho đối phương hay không, chỉ để ý đến chính mình gạt lệ gào khóc.
133 Ở khối đất trống trước cửa phủ nha, lúc này bách tính tụ tập ngàn vạn dày đặc, nam nữ già trẻ y phục tả tơi ngày thường vẻ mặt đau khổ giờ phút này đã bị hỗn loạn kích động lẫn hy vọng cùng chung mối thù thay thế được, đây đều là dân chúng sinh hoạt ở tầng đáy xã hội, sống cẩn trọng như thế, bất an không yên như thế, nhiều thế hệ đều không thể thoát khỏi cuộc sống vô lực gian khổ cùng tương lai mờ mịt vô vọng, nhưng lúc này, trên mặt của bọn họ lại tràn đầy kích động cùng hy vọng, loại tình tự bị bọn họ quên đi hồi lâu này tựa như một đạo hỏa chiết vừa tắt lại đột nhiên bùng lên, chẳng những dấy lên tình cảm mãnh liệt của bọn họ mà còn dấy lên khát vọng từ trong xương cốt!Lưng đeo gông xiềng rốt cục đã được phóng thích, bách tính như nhặt được tân sinh đều rướn cổ lên chờ mong đại hội phán xét lần này! Đài cao ngày thường dùng làm phương tiện cho quan sai tuyên đọc công văn lúc này đang quỳ tri phủ nha dịch thường ngày không ai bì nổi.
134 Biên quan tướng sĩ đã đến lại thúc đẩy tinh thần phấn chấn cho bách tính Lân Châu, như là nghênh đón quân đội chiến thắng trở về, đội ngũ trải qua hai bên chủ phố đều làm cho dân chúng ở các giáp đạo (ngã tư) quan sát chật như nêm cối.
135 Biết tin tức Tử Li muốn đi Bản Châu, An Cực Khanh lập tức tỏ vẻ phản đối, hơn nữa thái độ thập phần cường ngạnh!“Ngụy tướng quân. ” An Cực Khanh nhìn Ngụy Thần cứng nhắc nói, “Ta không rõ ngươi tại sao lại đồng ý loại quyết định khinh suất vớ vẩn này! Y suy nghĩ khờ dại chẳng lẽ ngay cả ngươi cũng là mao đầu tiểu tử không rành thế sự sao?”Ngụy Thần bị hắn nói đến một trận tai đỏ, “Khụ khụ.
136 Trong hoàng cung Bắc Linh, An Cẩn Lạc lấy thân phận thái tử nhập chủ đông cung đang nửa khép hai mắt mê muội lẫn hỗn độn nằm ngửa ở trên tháp quý phi được phủ nhuyễn điếm.
137 Nếu không phải bởi vì cái bụng thầm thì biểu tình, Tử Li sẽ không chỉ mê man một ngày là xong chuyện, chiếu theo trình độ bị thương lần này của y mà xem nói như thế nào cũng có thương tàn cấp độ hai.
138 Kỳ thật thứ Hoành Húc muốn rất đơn giản, chỉ cần Tử Li nói một câu “Ta yêu ngươi” thì dù muốn hắn lên núi đao xuống biển lửa cũng vui vẻ chịu đựng! Nhưng từ khi hai người quen biết tới nay, Hoành Húc còn chưa từng từ trong miệng Tử Li nghe qua lời nói biểu lộ trong lòng nào! Mà hoàn toàn tương phản, mê luyến của hắn đối với Tử Li cũng là tới trình độ ngay cả chính hắn cũng khó tiếp thụ.
139 Lương Chiêu hai mắt trừng đến tròn xoe, biểu tình nghiến răng nghiến lợi hung ác như muốn ở trên mặt người khác tấu một hồi, nhưng cái dáng vẻ mày rậm mắt to hơi tính trẻ con trên mặt hắn có vẻ không hề có lực uy hiếp!Cố Minh nhìn như không thấy bưng lên ly trà nhẹ nhàng thổi lá trà ở mặt trên.
140 Nơi ngã tư đường ở Xích Tương kinh thành, một dịch mã ở trước đại môn Kiền vương phủ ngừng lại, dịch binh trở mình xuống lưng ngựa bước nhanh đi lên thềm đá, hướng thủ vệ đưa ra lệnh bài, một đường thông suốt đi vào bên ngoài thư phòng Kiền vương.