1 Bạn có tin không? Tại Việt Nam, thế kỉ 21, thời đại dân chủ cộng hòa, lại tồn tại một khái niệm gọi là “quản gia”? Ấy thế mà nó lại có nhé! Hơn nữa, quản gia của nó lại là một anh chàng 22 tuổi mới lớn cơ! Lạnh lùng! Khó ưa! Khó tính! Khó chiều! Khó gần! Khó hiểu! Nói chung là một trường nghĩa của từ “khó”.
2 Tập trung làm việc? Không đời nào! Hắn hiện tại không thể nhồi cái đám số liệu ngổn ngang trong mớ sổ sách kia vào đầu được! Lí do ư? Không phải vì còn có một sinh vật mang tên “Tuệ Mẫn” kia còn đang bị phạt quỳ trước cửa lớp hay sao? Kể ra hắn cũng có một phần nhỏ rất nhỏ trong đó, chính là thấy chết không cứu.
3 Hắn giật mình vội đưa tay ôm lấy nó, đúng lúc nó cũng mở mắt ra nhìn. Bốn mắt nhìn nhau. Lần thứ 2 trong ngày nó sững người. Tim nó đập liên hồi trong lồng ngực, phảng phất sắp nhảy ra ngoài tới nơi.
4 Chiếc Cadillac – cien – 1 mui trần màu bạc sáng bóng lao vút trên đường cao tốc! Thời gian còn lại không nhiều nên hắn chạy xe với tốc độ rất nhanh nếu không muốn nói là cực kì nhanh! Cadillac, chiếc xe nổi trội và sành điệu nhất, có 1 – 0 – 2 tại đất nước này, tính tới thời điểm này! Chiếc xe vô cùng bắt mắt từ kiểu dáng lẫn động cơ hoạt động, khiến người ta nhìn thấy một lần liền nổi lên ham muốn sở hữu nó.
5 Căn phòng nghỉ này của hắn không biết từ lúc nào đã trở thành căn phòng của nó nữa rồi! Mọi thứ ở đây nó đều tự nhiên ở, tự nhiên sử dụng, cứ như là một căn hộ của một đôi vợ chồng mới cưới vậy.
6 - Xin lỗi, tôi tới muộn! Lần đầu tới đây, tôi phải hỏi thăm một số lần!_ một người trẻ tuổi bước vào, người này xem ra phong thái cũng không vừa. Khuôn mặt điển trai xuất chúng, nụ cười nhàn nhạt trên môi.
7 Ngọn lửa hận đáng kinh sợ cứ từng ngày từng ngày nhen nhóm, cuối cùng nó cũng đến ngày bùng phát thành một trận núi lửa với những dòng dung nham nóng bỏng đến cháy da cháy thịt.
8 Một ngày lại bắt đầu như mọi ngày! Mở mắt! Thức dậy! Tung chăn! Xuống giường! Nó làm mọi thứ tuần tự theo thói quen hàng ngày! Mỗi lần nó thức dậy sau giấc ngủ tối là lúc đó đồng hồ điểm 7 giờ 30 phút, có hôm may mắn hơn là 7 giờ 29 phút! Vì vậy điều tiếp theo sẽ xảy ra chính là nó lại hộc tốc vội vàng chạy vô nhà tắm.
9 Hắn lặng lẽ đi phía sau hai cô gái. Dõi theo bước chân nó, hắn khẽ cười. Sẽ có một ngày…hắn mong mình có thể sánh đôi bên nó như vậy. Lắc lắc đầu, hắn đang nghĩ cái quái gì vậy? Nhiệm vụ của hắn là trông nom nó đến ngày nó thật sự trưởng thành, có thể bước vào đời.
10 - “Thật!”_ hắn gật đầu chắc nịch!- “Yeah! Chú nhớ giữ lời đấy nhé!”- “Nhìn tôi giống kẻ đang nói xạo lắm hả?”_ hắn nhăn mặt. Lời hắn nói trước giờ luôn có trọng lượng, chưa ai dám không nghe cả, thế mà hôm nay con nhóc này lại dám nghi ngờ lời hứa của hắn.
11 Cặp đôi cùng phá xin chính thức… RA MẮT… Một cây làm chẳng nên non…Hai con chụm lại…vỡ đầu thầy Huy! Cái lớp 12A cá biệt của trường này, lại thêm một đại nhân vật, đầu tiên là các cựu học sinh khóa trước, e hèm, chính là thầy Huy đáng kính, rồi tới nhỏ Chi, nó, hắn và giờ là Linh.
12 Chiếc xe quen thuộc đỗ lại ngay trước cổng Shine. Ngày nào cũng vậy! Chiếc xe này là chiếc xe có một không hai, chỉ cần nó đỗ ngay trước cổng Shine thì ai mà chẳng biết là Boss đến chứ? Boss của họ cũng thật là, mang chiếc siêu xe thể thao số lượng có hạn này tới nơi làm ăn kinh tế? Không thể hiểu nổi, có lần những nhân viên trong Shine còn tận mắt chứng kiến Boss của bọn họ trực tiếp coi đường cao tốc là…đường đua xe! Hic, tội nghiệp mấy bác lái xe lớn tuổi mỗi lần nhìn thấy biển số xe của hắn là lại kinh hồn bạt vía mà tránh né thật xa, chỉ mong hắn không coi mình là một đối thủ trên đường đua mà ình… hít khói thôi! Xuống xe, nó tưng tưng đi phía trước, kệ hắn đi đằng sau ôm theo cặp tài liệu của mình và…cả cặp của nó nữa.
13 - Nhóc, em…_ hắn không biết nó đứng đấy từ lúc nào, nó đã nghe thấy những gì. Hắn nghĩ tường và cửa đều cách âm rất tốt nên không có gì đáng lo. Nhưng hắn không ngờ là nó lại dùng cách này… Trực tiếp mở hé cửa nghe hắn nói chuyện.
14 - Làm người nên có lòng tự trọng một chút! Đừng để người ta tưởng mình số lượng nhiễm sắc thể có vấn đề!_ buông một câu, nó cầm lấy tay hắn bước đi, khinh miệt nhìn cô nhân viên.
15 Trẻ em như một tờ giấy trắng, thuần khiết, trong sáng và sạch sẽ nhất trên thế gian này, mặc cho người ta ghi lên đó những gì mà họ muốn. Ghi những gì, đứa trẻ sẽ trở nên như vậy.
16 - Chuyến bay KZ 320 từ sân bay Nội Bài – Việt Nam tới Oxford – Anh sắp khởi hành! Các hành khách nhanh chóng hoàn thành thủ tục đăng kí và vận chuyển hành lí, máy bay sẽ cất cánh trong vòng 15 phút nữa! Trân trọng! _ tiếng cô tiếp tân vang lên trong đại sảnh sân bay Nội Bài.
17 Thời gian sẽ không chờ đợi bất kì ai cả, nếu muốn thời gian không trôi đi một cách uổng phí, thì hãy biết trân trọng từng phút giây, từng khoảnh khắc, đừng để khi mất đi rồi mới tiếc nuối, điều đó thật vô nghĩa Đã hơn một tháng trôi qua kể từ khi nó sang Anh, cuộc sống của nó không có gì thay đổi ngoại trừ không có quản gia là hắn ở bên cạnh cằn nhằn! Nó bắt đầu thấy nhớ những ngày cùng hắn đến trường, nhớ những ngày cùng đến Shine, nhớ những ngày nó ngủ gục trên bàn họp, nhớ, nhớ, nhớ nhiều lắm, nhớ tất cả những gì có liên quan tới hắn! Nó đã nhập học ở Đại học Oxford, chuyên ngành Luật, nó vốn dĩ nghĩ sẽ đi theo ngành Quản trị kinh doanh của bố, nhưng nó đã nghĩ lại, đôi khi mình không cần lúc nào cũng phải nghe theo sự sắp đặt của người khác, mà mình cần phải hiểu được nhu cầu cùng ý thích của chính bản thân mình.
18 - SAO LẠI LÀ ANH NỮA VẬY ??? CÁI TÊN XUI XẺO KIA !!!_ nó hét lên. - Xin lỗi, tôi không có cố ý làm vậy đâu mà!_ vị soái ca bối rối đỡ nó đứng lên, coi bộ gặp anh xui xẻo như vậy à, sáng thì hại nó suýt chút nữa được bay trên trời, giờ lại khiến nó ngã xuống đường ngay giữa phố, trở thành tâm điểm của sự chú ý.
19 Hai bố con nó ngồi ôm nhau một lúc lâu, có lẽ nữ thần Hạnh phúc sẽ không bỏ lỡ bất kì ai, chỉ là mình có biết nắm bắt khoảnh khắc đó hay không! Nó đã tìm lại được hạnh phúc gia đình, tìm lại được người bố yêu thương nó hết mình, tìm lại được mái ấm thật sự! Nhưng, tình yêu, lại chưa thật sự đến với nó, có khi nào, sẽ chẳng thể đến được.
20 Chiếc Porsche 911 mui trần đỏ rực phóng như bay ngoài đường quốc lộ Oxford! Khác với lúc sáng, bố nó lái xe trầm ổn từ từ, thì giờ hắn lái cứ như kiểu tên cướp bỏ trốn vậy! Tiếng gió cứ rít vù vù bên tai, vài sợi tóc mái nó xõa xuống, bay tung! Đi xe hắn lại tuy hơi nguy hiểm một chút, tuy nhiên, không chết được! Nó đi quen rồi, chứ người khác ngồi xe của hắn, không biết khi dừng lại, hồn phách có còn đầy đủ hay không nữa! Việc hắn đột ngột xuất hiện ở đây, làm nó không sao hết vui mừng, ban đầu chính nó là người đầu xỏ đòi đi, giờ lại nằng nặc đòi hắn sang cho bằng được, đúng là không thể hiểu được lòng dạ phụ nữ! Nó ngước nhìn người con trai đeo kính râm bên cạnh, môi mỏng của hắn lúc nào cũng cong cong một góc độ nhất định, nhưng hiếm khi cười! Hắn không cười thì thôi, chứ hắn cười mới là nguy hiểm! Nhìn ngày giờ hiển thị trên màn hình xe, nó chợt nhớ ra, nhanh thật, sắp tới Giáng sinh rồi! Giáng sinh năm nay, hẳn là sẽ đặc biệt lắm, nó thầm nghĩ!- Nghĩ gì đấy nhóc?_ hắn chợt lên tiếng hỏi, mắt vẫn nhìn thẳng phía trước.