1 Bài hát có tựa đề là “Khúc hát ru”. Cho tới thời điểm này, có lẽ tôi đã nghe đi nghe lại cả triệu lần - hẳn là khoảng chừng đó.
Tôi được nghe kể lại rằng cha tôi đã viết bài hát này vào ngày tôi chào đời.
2 Đã đến lúc chia tay Jonathan.
- Nói lại xem sao cậu quyết định vậy? - Lissa hỏi.
Cô ấy đang ngồi trên giường tôi, tay gõ gõ lên mấy đĩa nhạc, miệng phì phèo điếu thuốc lá.
3 - Ây daaaaaa.
- Trời ơi. . .
- Ôi, đau quá!
Hai phụ nữ đang ngồi trong phòng chờ làm móng tay nhìn nhau rồi nhìn tôi.
- Có khách đang tẩy lông.
4 - Và cuối cùng, xin nâng ly vì Remy - con gái của Barbara - người đã lên kế hoạch và tổ chức buổi tiệc trọng đại này. Chúng tôi đã không thể làm được nếu không có cô bé này.
5 - Thật đó Remy, anh chàng ấy được đó.
- Thôi mà Lola.
- Chị biết cưng nghĩ gì. Chị hiểu mà. Nhưng anh chàng này lại khác. Chị không gán ghép lung tung đâu.
6 Anh Chris mở cửa đón tôi tại căn hộ của Jennifer Anne - chiếc cà vạt vuông vức chễm chệ trên cổ.
- Trễ rồi. - Anh thẳng thừng.
Tôi liếc đồng hồ.
7 Tôi thức dậy với cảm giác khô rát nơi cổ họng, đầu nhức như búa bổ, và tiếng guitar văng vẳng đâu đó phía bên ngoài căn phòng. Xung quanh tôi hơi tối, nhưng có một luồng sáng xiên thẳng đến nơi tôi nằm - ngang phía cuối giường mà rõ ràng là tôi đã ngủ lăn quay trên đó cho đến tận bây giờ.
8 - Đừng tặng anh những quả cà chua thối, bởi anh chỉ muốn củ khoai tây ngọt ngào.
Dexter ngừng hát khi tiếng đàn dừng lại. Giờ thì chỉ còn nghe thấy tiếng tủ lạnh chạy rì rầm và tiếng ngáy đều đều của Khỉ Con.
9 - Anh nghĩ đó là bữa tiệc ngoài trời chứ. Em biết đấy, xúc xích, bánh mì kẹp thịt, khoai tây chiên, salad phấn ong, - Dexter nhặt một hộp bánh nhân kem Twinkies, thảy vào xe hàng, - và Twinkies nữa.
10 - Ôi trời, - Lissa thốt lên, dừng lại trước khu vực rộng lớn trưng bày ga trải giường, - ai có thể phân biệt được một tấm chăn lông với chăn bông cơ chứ?
Chúng tôi đang ở gian hàng của công ty Linens, được trang bị bằng một tấm thẻ tín dụng hạng vàng của mẹ Lissa, một danh sách vật dụng mà trường đại học gợi ý cho mọi sinh viên năm nhất, và một lá thư từ bạn cùng phòng sắp tới của Lissa - một cô gái đến từ vùng Boca Raton thuộc bang Florida, tên là Delia.
11 - Trời ơi, - Chloe nói khi lại thêm một bong bóng xà phòng nữa bay lên và vỡ tung trước mặt cô ấy. - Gớm quá.
- Thôi nào, - tôi nói, - nó có thể nghe cậu nói đấy.
12 - Thôi nào, ai muốn thử KaBoom nào?
Tôi nhìn Lissa. Nhiệt độ ngoài trời lúc này phải trên 320C, mặt trời như đổ lửa xuống mặt đất. Ở đâu đó phía bên trái tôi, tiệm hớt tóc đang phát bài “My Old Kentucky Home”.
13 - Remy, cưng ơi, qua đây vài phút được không cưng?
Tôi đứng lên khỏi quầy tiếp tân, bỏ những hóa đơn kem dưỡng da mình đang kiểm xuống bàn rồi bước tới phòng làm móng, nơi Amanda - cô nhân viên làm móng giỏi nhất của chúng tôi - đang quét dọn chỗ làm của mình.
14 - Ngừng lại ở cửa hàng kia một chút nhé, - Paul nói với Trey đang ngồi sau tay lái. - Được không nào?
Trey gật đầu rồi bật đèn tín hiệu tấp vào lề.
15 - Vì lần cô ấy đã dũng cảm nói bà Tucker khủng khiếp ngồi xuống và đợi tới lượt mình. . . - Talinga nói, lắc lắc ly rượu trên tay.
- Và vì lần cô ấy xoa dịu bà vợ của quan tòa khi mái tóc bà ấy bị sấy quá tay.
16 Trong vòng một tiếng đồng hồ trước khi Chris và Jennifer Anne về nhà để tham gia bữa tiệc tối, tôi đã dọn sạch những lon Ensure lăn lóc ở sân trước và rải rác ở khắp nơi trong nhà, thẳng tay quăng chúng vào sọt rác.
17 Kinh nghiệm tìm hiểu từ trước giúp tôi biết được có khoảng chín nơi tổ chức tiệc cưới thuộc loại tốt (tức đủ tốt để thuê hẳn một ban nhạc phục vụ) trong thành phố nhỏ này.
18 Melanie biết cô có quyền lựa chọn. Có những lúc cô sẽ chạy theo Luc và cảm giác an toàn anh mang lại. Nhưng những lúc khác, xa hơn, Brock dường như là câu trả lời cho mọi câu hỏi vẫn đánh thức cô dậy mỗi đêm, tim loạn nhịp, tự hỏi tại sao cô lại ở nơi này.