1 1. Luân Đôn, thứ Sáu 22 tháng Mười hai năm 1950 Cơn mưa rào quất mạnh vào mái kính phía bên trên chiếc giường. Một cơn mưa mùa đông nặng hạt. Phải vài trận mưa thế này nữa mới đủ tẩy rửa hết những uế tạp của chiến tranh khỏi thành phố.
2 Để chuộc lỗi, Anton mời cả đám một chầu bia tại quầy rượu cách đó một quãng. Mấy chiếc loa kêu lạo xạo rồi đột nhiên, một điệu fox-trot sôi nổi tràn ngập không gian, Alice nhìn tấm áp phích dán trên một cây cột: Harry Groombridge cùng dàn nhạc chơi đệm ột vở nhạc kịch tại mộtquán cà phê, chỗ này trước chiến tranh từng là nhà hát lớn của khu đê chắn sóng.
3 2. Chủ nhật 24 tháng Mười hai năm 1950 Alice ra ngoài đi mua đồ. Mọi chỗ trong khu nhà cô đều đóng cửa; cô liền bắt xe buýt tới chợ Portobello. Cô dừng lại trước một quầy hàng khô lưu động, dự định mua mọi món cần ột bữa tiệc theo đúng nghĩa.
4 Alice bước vào căn chòi và ngay lập tức ngửi thấy mùi va ni, mùi hổ phách và mùi da thuộc, càng đến gần lò sưởi thứ mùi ấy lại càng nồng hơn. Cô ngồi xuống chiếc ghế dài, bà thầy bói tới ngồi cạnh cô và cầm lấy đôi bàn tay cô.
5 3. Tấm mái kính được phủ một lớp màng mịn như tơ, cả thành phố chìm trong tuyết trắng. Alice đứng dậy trên giường cố nhìn ra bên ngoài. Cô nâng một ô kính lên nhưng rồi phải hạ xuống ngay tức khắc, lạnh cóng người.
6 Tiếng ngáy ầm ầm khiến Alice tỉnh giấc. Chân tay vẫn đau nhức nhưng cô không còn thấy lạnh buốt nữa mà thay vào đó là cảm giác ấm áp dễ chịu. Cô choàng mở mắt và thấy anh hàng xóm đang cuộn mình trên chiếc ghế bành, tấm chăn tuột xuống tận chân.
7 4. Một tuần trôi đi, tưởng như dài vô tận. Alice đã dứt cơn sốt nhưng cô vẫn chưa thể bắt đầu làm việc trở lại, cô gần như không thấy thèm ăn. Daldry không xuất hiện nữa.
8 Đường phố đông đúc, xe ngựa, mô tô ba bánh, xe tải nhỏ rồi ô tô cố chen chúc vượt qua ngã tư. Nếu có mặt ở đây lúc này, Daldry sẽ vớ bở. Chiếc xe điện dừng lại, Alice nhìn qua cửa kính.
9 5. Một lần nữa, cơn ác mộng lại giữ đúng hẹn buổi đêm. Khi thức giấc, Alice cảm thấy kiệt sức. Cô quấn chăn quanh mình rồi đi chuẩn bị bữa sáng. Ngồi vào chiếc ghế bành Daldry đã ngồi hôm qua, cô liếc nhìn qua tờ rơi quảng cáo anh để lại trên mặt hòm.
10 - Cậu sẽ viết thư cho tớ chứ? - Dĩ nhiên rồi, cậu đừng tưởng tớ sẽ bỏ qua một cơ hội khiến cậu phát ganh tị như thế nhé! - Trong lúc chờ đợi, chính cậu đã để ba chàng trai lại ình tớ đấy nhé! Carol đáp trả.
11 Một hồi chuông vang lên, báo hiệu buổi biểu diễn bắt đầu. Alice những muốn có thời gian chiêm ngưỡng nơi này, chiêm ngưỡng vẻ lộng lẫy của cầu thang lớn, những chùm đèn khổng lồ, những món đồ mạ vàng, nhưng Daldry không cho cô cơ hội.
12 Daldry khum tay ho húng hắng. - Không phải thế, tôi không tới Istanbul để làm ăn. Vả lại tôi còn chẳng biết gì về buôn bán nữa kìa, tôi là hoạ sĩ. - Anh là nghệ sĩ sao? Can hào hứng hỏi.
13 7. Daldry khẽ khàng khép cửa phòng lại rồi tiền vào hành lang, thận trọng không gây ra bất cứ tiếng động nào lúc đi qua phòng Alice. Anh xuống dưới sảnh, mặc áo khoác rồi nhờ người gác cổng gọi ột chiếc taxi.
14 Alice thấy phấn khích như một đứa trẻ trước đêm Giánh sinh. Ý nghĩ được gặp những đồng nghiệp Thổ Nhĩ Kỳ, được nghiên cứu công việc của họ khiến cô vui thích và không mảy may còn chút ý định từ bỏ chuyến du hành này nữa.
15 Can đưa ngón tay chỉ quán ăn của ngư dân ở cuối bến tàu thủy. Rồi anh ta bỏ đi, tới ngồi trên một cọc bờ kè. - Chúc ngon miệng, anh nói giọng dửng dưng, tay khoanh trước ngực.
16 Daldry cười rồi dẫn bước Alice. - Cô là một phụ nữ kỳ lạ, Alice ạ. - Còn anh, Daldry, anh là một quý ông kỳ lạ. Anh biết không, hôm qua trong lúc đi dạo một mình chờ anh tỉnh rượu, tôi đã bắt gặp một ngã tư nhỏ hẳn sẽ khiến anh phát điên.
17 9. Lãnh sự quán đã lấy lại diện mạo thường nhật, những bó hoa trang trí biến mất, đám chân nến bằng pha lê được cất dọn và mấy cánh cửa mở vào căn phòng tiếp tân giờ đóng im lìm.
18 10. Daldry gặp lại Alice ở quầy bar. Suốt nửa tiếng đồng hồ anh ở cạnh cô, cô chỉ nhìn cây đàn dương cầm đen kê trong góc phòng khách mà không nói gì.
19 11. Căn hộ của ông Zemirli nằm ở tầng ba một tòa nhà bình dị trên phố Isklital. Cửa nhà mở ra một hành lang dẫn vào nơi những cuốn sách cũ chất đống dọc theo tường.
20 - Tôi không biết cô làm thế nào mà giữ nổi bình tĩnh, Daldry thì thầm. - Vậy anh hãy thử dịch ra tiếng Thổ những gì anh ấy vừa nói với chúng ta bằng tiếng Anh đi, rồi chúng ta sẽ thấy trong hai người ai có khiếu hơn, Alice đáp trả.