41 Nước mắt trên khóe mi người con gái kia vẫn lặng lẽ rơi. Muốn dừng nhưng không được. Thất vọng và đau đớn đang bủa vây tâm can Băng. Nó không tin những lời nói ấy của Ken là thật lòng bởi nó hiểu cậu.
42 Đôi mắt Băng vô hồn nhìn khắp nơi. Lúc này đây nó mới sực tỉnh ra, có người đang bên cạnh mình. Ngẩng mặt lên khỏi đôi vai kia, nó áy náy nhìn người con gái trước mặt.
43 Hàn Phong như một con thú điên cuồng bị đâm trọng thương. Hắn lao vun vút trên đường cao tốc nhanh đến mức người đi đường chỉ thấy mờ ảo bóng dáng xe phi.
44 Trời lại đổ mưa, từng cơn mưa cứ không ngừng trút xuống đường, tí tách từng hạt rơi trên mái nhà. Băng ngồi thẫn thờ trong lớp học, nhìn ra phía ngoài xa kia.
45 Mưa lặng lẽ rơi từng hạt, nước mắt nó cũng không hẹn ra rơi cùng mưa. Đôi mắt nó như hoàn toàn nhòa đi trong làn mưa của trời. Băng cũng không còn khống chế nổi cảm xúc của bản thân lúc này nữa.
46 Chạm vào cánh tay của Ken, một cảm giác lành lạnh chạy dọc sống lưng nó. Chưa bao giờ nó thấy đôi tay cậu lạnh đến thế. Có cảm giác đôi bàn tay ấy được lấy từ đá ra, tê cứng, lạnh buốt, không cảm giác.
47 Những cơn mưa vẫn không ngừng rơi. Mưa thấm xuống từng tán lá, từng tấc đất khiến không gian như tươi mới hơn nhưng đâu đó lại phảng phất khí vị âm u.
48 Từng nhát kiếm sắc lạnh chém vào thân thể một người phụ nữ, máu chảy ra, thấm đỏ cả bộ quần áo trắng. Từng nhát kiếm như con thú dữ gầm rú, lao vào gặm nhấm thân thể người phụ nữ.
49 Bước chân Băng như đeo đá tảng rời khỏi căn nhà trong rừng. Ngoài trời mưa vẫn rơi, mưa rơi từng hạt như reo rắc vào trái tim nó nối đau đớn tuyệt vọng.
50 Nguyễn Hoàng Nhật Đăng, cái tên ấy vang lên như mũi dao sắc nhọn cứa vào trái tim chưa lành của ông Hoàng. Nhật Đăng – chỉ hai tiếng ngắn gọn nhưng có sức sát thương vô cùng lớn.
51 Từ xa, nhìn thấy thân ảnh bé nhỏ đứng cạnh mép hồ mà trái tim Ken run lên. Rồi trong khoảnh khắc cả thân thể hòa vào dòng nước, Ken không kìm nén được cảm xúc hét lớn: “Hạ Băng”.
52 Băng để mặc Ân kéo tay mình đi. Bản thân nó thực sự thấy mệt mỏi với tất cả những gì đang xảy ra. Giờ phút này đây nó rất cần một vòng tay của ai kia nhưng cậu ấy đã mãi mãi rời xa.
53 Ánh nắng xua tan màn đêm u tối. Tất cả trở lại với vẻ tinh khôi của một ngày mới. Tất cả những gì đã xảy ra trong đêm tối như một cơn ác mộng với cả hai người con gái.
54 Tâm trạng của Băng không tốt nay lại càng trùng xuống khi lớp học vắng mặt Ken. Nó nhớ cậu, Băng không ngờ cậu lại tuyệt tình đến vậy. Mơ màng với hình ảnh của Ken, tiết học kết thúc lúc nào không hay.
55 Đi được một đoạn, tránh khỏi được tầm mắt của ông Hoàng, Đăng ngồi bệt xuống đất. Trái tim nhức nhối liên hồi. Bản thân cậu không biết mình đã làm gì nữa, chỉ biết rằng con tim cậu đang gào thét không thôi.
56 Tâm trạng Băng vô cùng hứng khởi, nó không hề quan tâm đến việc đang bị ác quỷ truy đuổi. Lúc này tâm trí nó chỉ có hình ảnh của Đăng. Cậu chấp nhận ở lại, chỉ nghĩ đến đó thôi trái tim nó đã đập rộn ràng.
57 Mặt trời rẽ những tán lá, chiếu tia nắng ấm đến mọi nhà. Băng trong chiếc tạp dề vui vẻ nấu đồ ăn sáng. Đã rất lâu rồi cô không được sảng khoái như vậy.