Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Cầu Ma Chương Thứ Tám Trăm Năm Mươi Bảy: Chủ Thượng Của Nhạc Hoành Bang (tt)

Chương trước: Chương Thứ Tám Trăm Năm Mươi Bảy: Chủ Thượng Của Nhạc Hoành Bang



“Hạc bà nội nó, cái đám chết tiệt, lão tử tông cộng giấu ở một vạn bảy ngàn chỗ vậy mà...vậy mà...làm ta không thể tin tưởng là...có hai chỗ không có tinh thạch!!! Đáng hận, xem ra sau này tuyệt đối không thể chôn tinh thạch nữa, không bảo hiểm, dễ bị mất. Ta đau lòng, Tô Minh, ta đau lòng quá!” Hạc trọc lông làm biểu tình nát tim gan, nhìn vẻ mặt của nó không giống giả bộ, là thật sự đau lòng muốn chết.

 Loại đau lòng này mãi đến khi Tô Minh rời đi hạc trọc lông vẫn đang mặt mày ủ rũ, bi thương như là mất đi vật quý giá nhất trong đời.

 Mười giây sau khi Tô Minh rời khỏi Hỏa Xích Tinh, người thứ nhất mở mắt ra chính là Nhạc Hoành Bang. Trong mắt gã lộ mờ mịt, dường như lúc trước xảy ra chuyện gì đó, nhưng cẩn thận suy nghĩ rồi lại thiếu một bóng người. Bóng người ấy mơ hồ, Nhạc Hoành Bang không nghĩ ra được, khi cúi đầu thì gã trông thấy cái đầu của Triệu Quảng Hữu.

 Ngay sau đó, lục tục có người thức tỉnh nhưng tất cả đều giống như Nhạc Hoành Bang, trong ký ức của họ thiếu đi một bóng người, thiếu đi một cái tên.

 Trên đỉnh một ngọn núi, trong gian nhà tranh, có một bà lão ngồi xếp bằng từ từ mở mắt ra, trong mắt có mờ mịt. Một lát sau bà khẽ thở dài.

 “Nghĩ không ra. “

 Bà không chết.

 Hỏa Xích Tinh vẫn có quỹ tích vốn có từ từ vẫn chuyển, vẫn đang tiếp tục, chẳng qua trong ký ức của mọi người vĩnh viễn bị xóa đi một đoạn ngắn. Giống như lúc trước Tô Minh đã nói với Nhạc Hoành Bang, nếu gã có thể nhớ lại thì chân chính trở thành thuộc hạ của Tô Minh. Nếu như gã nhớ không ra thì tất cả duyên diệt.

 

 ....

 

 Trong trời sao, Tô Minh ngồi khoanh chân trên quan tài đỏ, nhắm mắt tĩnh tọa. Thời gian từ từ trôi qua, một năm, hai năm, ba năm, mãi đến năm năm.

 Trong năm năm Tô Minh lao nhanh hướng đến Hắc Mặc Tinh, đôi khi mượn lực trận pháp na di, khiến tốc độ nhanh hơn nhiều. Bây giờ đã gần đến bên ngoài Hắc Mặc Tinh, thêm một chút thời gian nữa là sẽ bước vào phạm vi Hắc Mặc Tinh, thời gian nhanh hơn Tô Minh dự tính.

 Huyết châu đã mất đi hiệu lực, tung tích của Tô Minh không bị người nắm giữ nữa, cộng thêm phong không trận bị hạc trọc lông dung nhập khiến sơ hở này cũng không tồn tại.

 Duy nhất có thể phát hiện Tô Minh có lẽ chỉ có ý niệm chưởng duyên sinh diệt, phủ lên toàn Tây Hoàn tinh vực, nhưng trên đường đi hắn không gặp chân vệ, không nghe nói bốn chân giới lại nhắc đến chuyện gì liên quan đến hắn.

 Tất cả điều này trong lòng Tô Minh đã có đáp án.

 Chuyến đi thế lực trấn thủ Âm Thánh chân giới, Tô Minh tiêu diệt Đạo Nhân lộ ra mạnh mẽ, bị chưởng duyên sinh diệt truy sát vẫn tồn tại, thậm chí dẫn đến oanh động trời sao. Hắn không tin đối phương không biết chính mình là ai, dù Đạo Nhân nhận ra hắn đã chết nhưng Ngũ Lệ Tử còn tồn tại, Âm Thánh chân giới chắc chắn biết hắn chính là Mặc Tô năm đó họ truy sát.

 “ Là thừa nhận ta tồn tại ư?” Tô Minh mở mắt ra.

 “Hay là ngưng tụ bão tố mới. Mặc kệ thế nào, chuyện quá khứ giữa ta và bốn chân giới còn chưa kết thúc.” Tô Minh biểu tình bình tĩnh, lại nhắm mắt.

 Tuy rằng hắn nhắm mắt nhưng bên tai không yên tĩnh. Năm năm nay Tô Minh khắc sâu hiểu biết sức mạnh nói dông dài của hạc trọc lông.

 “Ta đau lòng...Hạc gia gia đau lòng lắm. Tô Minh à, ta thật đau lòng. Ngươi nói xem tại sao ta giấu tốt lắm vậy mà hai chỗ bị mất. Tổng cộng chín tinh thạch không còn nữa...” Giọng hạc trọc lông vật vã vang lên.

 Xích Hỏa Hầu vội nhắm mắt lại làm bộ không nghe thấy.

 “ Đáng thương cho Hạc gia gia ta cả đời tiết kiệm, một đời bôn ba sưu tầm tinh thạch. Đáng thương cho ta mấy năm nay hết sức giữ gìn, nhưng...nhưng tại sao bị mất...ta không thể chấp nhận hiện thực này, đây là lần đầu tiên ta làm mất tinh thạch, ta đau lòng... “

 “Tô Minh, ta đau lòng như vậy mà tại sao ngươi không có phản ứng gì hết?” Lảm nhảm nửa ngày sau hạc trọc lông không thấy khô nước miếng gì cả, mắt long lanh nhìn Tô Minh.

 Tô Minh không thèm để ý.

 “Tô Minh, năm đó ta là vì ngươi đốt cháy linh hồn, ngươi thiếu ta một trăm vạn tinh thạch, ngươi ngươi ngươi...ta đau lòng muốn chết, cần an ủi, thế mà ngươi bỏ mặc ta...ta đau lòng... “

 “Năm năm nay ta đã cho ngươi tám mươi sáu viên tinh thạch!” Tô Minh nhíu mày, mở mắt ra hung dữ trừng hạc trọc lông.

 Thấy Tô Minh đáp lại, hạc trọc lông lập tức nâng tinh thần. Nó không sợ Tô Minh nói chuyện, chỉ sợ hắn im lặng. Hạc trọc lông không những tinh thần phấn chấn mà còn chiến ý dạt dào, dáng vẻ chuẩn bị đấu khẩu ba ngàn hiệp với Tô Minh.

 “Nhưng đó không phải cùng một chuyện, ngươi cho ta xem như là cho, nhưng ta làm mất...là mất vĩnh viễn! Coi như sau này Hạc gia gia có một trăm trăm triệu tinh thạch, nhưng...sự thật là ta nên có một trăm trăm triệu lẻ chín khối.” Hạc trọc lông ôm ngực, từ biểu tình của nó có thể thấy ra năm năm nay nó luôn rối rắm về vấn đề này.

 “ Vậy ngươi đi cướp chín khối.” Tô Minh đè nén năm năm nay bực mình bị hạc trọc lông hành hạ lỗ tai, lạnh lùng nói.

 “Nhưng có cướp thì ta cũng mất chín khối thôi. “

 “ Vậy đi trộm. “

 “Trộm thì ta vẫn mất. “

 “ Đi nhặt! “

 “ Đi đâu nhặt? Coi như là nhặt thì ta cũng làm mất nha...” Hạc trọc lông mặt như đưa đám.

 “ Vậy ngươi nói nên làm sao?” Tô Minh thở dài.

 Tô Minh xem như nhìn ra năm năm nay không phải nó vô lý gây rối mà thật sự rối rắm vấn đề này. Đối với hạc trọc lông ra cửa không thấy tinh thạch coi như bị mất chân chính mất đi chín khối tinh thạch, với nó là tai kiếp khủng khiếp.

 “Chúng ta quay về Hỏa Xích Tinh đi, ta muốn tìm lại lần nữa, ta thề nhất định phải tìm ra kẻ nào trộm tinh thạch của Hạc gia gia!” Hạc trọc lông nghiến răng nghiến lợi.

 “Chúng ta đã sắp đến Hắc Mặc Tinh.” Tô Minh lại thở dài.

 “Ta có linh cảm lần này đi Hắc Mặc Tinh ta sẽ tổn thất tinh thạch, dự cảm kia rất mãnh liệt, cực kỳ mãnh liệt, càng tới gần Hắc Mặc Tinh thì nó càng dữ dội đến ta chịu không nổi...” Hạc trọc lông dốc hết sức nghiêm túc nói.

 Nó mới không có dự cảm gì đâu, nhưng bây giờ nó không biết rằng câu nói lung tung này không lâu sau sẽ trở thành nỗi đau cả đời làm nó phát điên.

 “ ...a? Tên kia là ai? Hơi thở quen thuộc quá.” Hạc trọc lông nói liên tục chợt ngẩn ra, khẽ kêu lên. Nó có thể dung nhập phong không trận nên cảm nhận được phạm vi rất xa.

 Tô Minh con ngươi co rút, dung nhập vào phong không trận của hạc trọc lông, lập tức trời sao phạm vi rộng lớn hiện ra trong óc hắn. Cách chỗ này hơi xa, Tô Minh trông thấy một mãnh thú hình rắn thân hình mục rữa nhưng không chết, toàn thân tràn ngập tử khí, giãy dụa tiến lên. Nhìn bộ dạng nó hấp hối, đã dầu hết đèn tắt, e rằng không chống được bao lâu sẽ chết.

 Sau lưng nó có gần trăm tu sĩ, dưới chân đạp từng con bươm bướm đang hú hét đuổi theo. Những tu sĩ quần áo rách rưới nhưng mắt lóe tia hung ác, dẫn đầu là một cô gái, thân hình nhỏ gầy, mặt lem luốc nhìn không rõ diện mạo nhưng tốc độ của cô nhanh nhất. Cổ tay cô có chuỗi vòng chuông, mỗi lần lắc lư là sẽ khiến trời sao vặn vẹo, khiến mãnh thú đằng trước phát ra tiếng hét thống khổ.

 Khi trông thấy mãnh thú hình rắn kia thì Tô Minh ngẩn ra.

 

 

Loading...

Xem tiếp: Chương Thứ Tám Trăm Năm Mươi Tám: Vui Buồn Thất Thường

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?


Vợ Yêu Của Tổng Tài Lãnh Khốc

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 12


Buổi Chiều Tình Yêu

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 50


Son Túy

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 17