101
Băng qua rừng Phản Hồn Thụ, lúc đến được tầng thứ ba, Thẩm Đông phát hiện nơi này đã chật ních những người là người!
Cả bầu trời đông nghịt thần tiên thì thôi đi, nào Giao Long nào Tất Phương nào Kim Sí Điểu bay đầy trên không trung cũng không tính, nhưng cái đám đầu trọc đứng túm tụm ở nơi đó là vụ gì đây hả? Chẳng lẽ không phải là do mấy thanh kiếm kia quá thông minh cho nên mới nghĩ ra được Hồ Luân Hồi, mà thật ra là tất cả mọi người đều đã phát hiện chuyện này rồi hay sao?
Hồ Luân Hồi thật sự sẽ không bị chen chúc đến nổ tung chứ?
"Không đúng!" Trường Thừa môn chủ nhíu mày, xoay đầu nhìn bốn phía xung quanh, lập tức phát giác, "Thì ra bọn họ muốn đi Đông Thắng Thần Châu.
102 Vô số luồng nước ào ào tuôn trào, bắn lên tung tóe đầy trời, trên không trung đảo Doanh Châu ở tầng thứ tám cứ như vừa hình thành một đại trận xanh biếc, đất trời quay cuồng đảo ngược, trên không là hàng loạt nhánh sông chằng chịt đan xen.
103
Ứng Long Cổ Tiên.
Vào thời điểm Cơ Thủy Thiên Cung còn cai quản mười tám tầng trời, là thủ hạ đắc lực của Công Tôn Hiên Viên, danh tiếng của Ứng Long đã đủ để khiến cho chúng tiên vừa nghe liền biến sắc, chứ đừng nói chi đến lúc sau khi trời sập, Ứng Long Cổ Tiên mang theo đám Hoang thú thực lực cực mạnh, cùng với những Cổ Tiên khác cố thủ tầng mười sáu, bày ra Bắc Đẩu Tinh La Trận, trì hoãn thời gian trời sập thêm ba tháng, cũng chính là một trăm năm ở Nhân gian.
104 Máu tươi tuôn đầy trời, thỉnh thoảng có Cổ Tiên sau khi cướp đoạt được Nguyên Thần, lập tức vội vàng luyện hóa, bọn họ vừa cực lực tránh né những kẻ tới tranh đoạt, vừa lo lắng nhìn lên không trung.
105 Dư Côn thở phào nhẹ nhõm, nếu như lão cứ tiếp tục hút linh khí một cách điên cuồng thế này, biết đâu chừng thân thể sẽ béo đến nổ tung luôn. Hiện giờ chỉ vừa cử động một chút, thịt mỡ trên người đã rung rinh theo.
106 Rất nhiều Nguyên Thần vỡ nát đã chìm vào Hồ Luân Hồi, từng đốm sáng vàng rực phản chiếu khắp tứ phía, thế nhưng bầu trời lại âm u tối đen như mực, tại nơi cao nhất trên không trung chợt xuất hiện vô số đường vân thô to dữ tợn, ngoại trừ thứ đó ra thì chẳng còn bất kỳ dị tượng nào khác, không giống như khí thế nghiêng trời lệch đất lúc trước, sự yên bình tĩnh lặng lúc này lại khiến cho người ta không hiểu vì sao mà cảm thấy rùng mình sợ hãi.
107
"Ngươi, ngươi nói vậy là có ý gì?"
Thái Nhạc kiếm tiên choáng váng, không nhịn được mà ôm đầu sửng sốt, thế nhưng kiếm vẫn còn cầm trong tay. Đỗ Hành lập tức không dấu vết mà lui về phía sau một bước nhỏ, miễn cưỡng tránh xa lưỡi kiếm sắc bén kia.
108
Đương nhiên chúng ta cũng đã biết, trên trời chẳng những có máy bay, mà còn có cả vệ tinh.
Thời gian đám người Đỗ Hành ở tại Tiên giới nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn, vừa tròn bốn năm ở Nhân gian.
109
Muốn đốn gãy Kiến Mộc, sử dụng biện pháp thông thường là hoàn toàn vô dụng.
Những cành lá điên cuồng sinh trưởng kia chẳng những tạo ra khe nứt phá giới, mà còn khiến cho phạm vi bao phủ của tán cây ngày càng trải rộng.
110 Không cần biết chính khách của các quốc gia sau khi theo dõi toàn bộ quá trình, từ lúc biến cố vừa xảy ra đến khi vệ tinh nổ mạnh rồi rơi xuống, đã sửng sốt đến mức chỉ biết ngu người nhìn chằm chằm vào màn hình tối đen như thế nào, trong mắt những người dân bình thường khác, đây chỉ là một cơn nhật thực không được dự báo trước, lại thêm một trận cuồng phong mạnh mẽ càn quét qua, sau đó tất cả đều trở lại như thường.
111
Đối với kiếm tu mà nói, không cần có nhà, chỉ cần mang theo kiếm là đủ.
Việc này mang ý nghĩa rằng kiếm ở nơi nào, nơi nấy chính là nhà. Cho nên Thái Nhạc kiếm tiên mới có thể không chút do dự mà rời khỏi Đông Hải, chạy đến Chung Nam Sơn tùy tiện chọn lấy một sơn động để trú ngụ, cho nên kiếm tiên Đoạn Thiên Môn mới có thể lập tức rút khỏi tầng mười bốn, chạy thẳng một mạch xuống các tầng dưới, Thanh Hoàn Động Thiên gia đại nghiệp đại nói bỏ là bỏ, không chút vấn vương, cũng không tiếc nuối.
112
Tại phòng quản lý hồ sơ của ban ngành bí mật quốc gia.
Bốn năm nhân viên tụ tập trong một gian phòng làm việc nhỏ, vừa châu đầu chơi máy vi tính giảm bớt áp lực, vừa không ngừng chuyển tiếp các cuộc gọi từ cơ quan chính phủ đang sứt đầu mẻ trán sang Tu Chân giới, ly cà phê lon coca bày đầy trước máy vi tính, ngay cả cuốn sổ ghi chép cũng dính mấy vệt đồ uống, thậm chí còn có người đứng thẫn thờ ngoài cửa chờ nhân viên nhà hàng tới giao cơm trưa.
113
"Rầm!" Chân giường trực tiếp gãy thành hai khúc, mảnh vụn văng tứ tán, đập thẳng vào trên tường.
Tiếp đó bóng đèn cũng nổ tung, vụn thủy tinh lác đác rơi xuống đất như mưa, còn có một vài mảnh rớt trên ga trải giường.
114 Mỗi lần nghĩ rằng mấy thứ chuyện xúi quẩy rốt cuộc đã chấm dứt, có thể thả lỏng tâm trạng tiếp tục bước trên con đường nhân sinh phủ đầy ánh mặt trời, là trước mặt sẽ nhào ra một thứ phiền phức càng lớn hơn nữa, khiến cho con người ta sứt đầu mẻ trán khốn khổ khốn nạn, đã vậy còn lần không ra được nguyên cớ.
115
Một người đang yên đang lành, đương nhiên không thể tự dưng lòi ra một cái đuôi được.
Cho dù thần thức có cường đại hơn đi nữa, nhưng sức ảnh hưởng chung quy cũng chỉ có hạn, ví dụ như màu sắc đôi mắt có thể thay đổi, nhưng đồng tử không thể dựng thẳng như mắt mèo được.
116
Tâm tình lo sợ bất an của Thẩm Đông, dọc đường đi cũng dần dần bình ổn trở lại.
Đường xá không thay đổi mấy, ô tô không thể bay, lối đi bộ cũng không tự động cuốn về phía trước như thang cuốn, những gì hắn tưởng tượng đều không xảy ra.
117 Sương mù trong thành phố thực ra cũng tác dụng cứu vớt vô số người tu chân quên mất phải thi phép ẩn giấu bản thân, trước kia thời vụ chỉ chia ra hai mùa xuân thu, không có bóng dáng đông hạ, quần áo cũng luân phiên thay đổi theo mùa, hiện giờ lại là nửa năm sương đậm nửa năm trời trong.
118
Tu Chân giới sứt đầu mẻ trán, U Minh giới cũng chẳng tốt hơn.
Một con mãnh hổ cường tráng với đôi cánh rộng trên lưng, toàn thân bao phủ bởi một bộ lông trắng như tuyết đang nằm phủ phục nơi đó, căm giận nói với Hình Thiên, "Chính là cái tên Triển Viễn kia, nếu không phải vì hắn thiết lập Phật Liên Trận quanh thân Kiến Mộc, linh khí tràn ra nhất định có thể giúp cho chúng ta mười năm không phải lo nghĩ, khắp Thần Châu nơi nơi đều có thứ tốt dâng lên tới miệng.
119 Người say rượu luôn cảm thấy thân thể vô cùng nặng nề, tay chân cũng bủn rủn, Thẩm Đông căn bản là đứng không vững, chân vừa sảy một cái, lập tức cắm đầu cắm cổ nằm bò ra sàn, tay còn theo bản năng mà siết chặt lại, cứ như đang định gắng gượng ngồi dậy.
120
Thái Nhạc kiếm tiên hắt xì một cái thật mạnh, ông ta có chút buồn bực mà xoa xoa cái mũi.
Cảm giác này thật kỳ quái, từ sau khi ông ta tu đạo thành công, những căn bệnh lặt vặt của phàm nhân đã sớm không còn tìm đến ông ta nữa.