21 X. SỐ BA Họ ngờ rằng hắn không có tim. R. Sabatini, SCARAMOUCHE. Corso có một sở trường hiếm thấy: gã có thể ngay lập tức biến một người xa lạ thành đồng bọn trung thành bằng một chút tiền boa, thậm chí chỉ bằng một nụ cười.
22 Cô vừa nói vừa khẽ chuyển mình đôi chút, chỉ vài phân, nhưng cử động ấy khiến cái bóng cô tiến gần Corso, như thể theo ý chí của chính nó. “Cô biết chút gì về hắn không?” gã hỏi.
23 Cả hai cùng cười. Corso cảm thấy giờ thì Frieda Ungern về phe với gã. Vì vậy gã lấy hai điếu thuốc từ trong túi áo khoác ra rồi chìa một điếu cho bà. Bà từ chối, liếc nhìn gã vẻ bồn chồn.
24 XI. BỜ KÈ SÔNG SEINE Bí ẩn này được xem như không có lời giải vì chính những lý do khiến người ta cho rằng nó có lời giải. E. A. Poe, VỤ GIẾT NGƯỜI Ở PHỐ NHÀ XÁC.
25 Để mang ánh sáng tới từ bóng đêm. “Ông nghĩ thế nào?” bà nam tước hỏi. “Thật phiền phức, tôi nghĩ vậy. Nhưng tôi chẳng hiểu gì. Còn bà?” “Tôi nói rồi, cũng không bao nhiêu.
26 XII. BUCKINGHAM VÀ MILADY Tội ác được thực hiện với sự giúp đỡ của một người đàn bà. E. de Queiroz, BÍ MẬT TRÊN ĐƯỜNG PHỐ SINTRA. Corso ngồi trên bậc đá dưới cùng, loay hoay châm thuốc lá.
27 Đốm đỏ đầu điếu thuốc léo lên chiếu sáng những ngón tay gã trong bóng đêm. Gã giữ khói trong ngực cho đến khi buộc phải phun ra, rồi quan sát hình thù nó tạo ra giữa quầng sáng trên giường.
28 XIII. NGÀY CÀNG RỐI RẮM Giờ này anh đang rung động vì quang cảnh và khí thế của của cuộc săn. Có chỗ nào cho sự rung động nếu tôi chính xác như cái bảng giờ tàu? A.
29 “Về bản chất Varo Borja là nghi phạm, và lão có đồ nghề để dựng lên tất cả chuyện này. ” Gã trỏ cô gái. Cô đang đọc và có vẻ không theo dõi cuộc tranh luận.
30 XIV. NHỮNG HẦM RƯỢU Ở MEUNG Đó là một đêm buồn thảm. P. du Terrail, ROCAMBOLE. Đó là một đêm buồn thảm. Dòng sông Loire hùng hổ dâng nước lên, đe dọa tràn qua những dải đê già cỗi bao quanh thị trấn Meung nhỏ bé.
31 La Ponte đã quên cái cửa sổ, “Chúng ta lạc đề rồi đấy,” hắn đỏ mặt nói. “Đúng vậy,” Corso nói. “Ta đang nói về phẩm hạnh, Milady. Bà đang lên lớp cho chúng tôi về chủ đề liên quan đến d’Artagnan và các bạn.
32 XV. CORSO VÀ RICHELIEU Và tôi, người đã sáng tác một truyện ngắn về hắn, đã hoàn toàn lầm lẫn. Souvestre và Allain, FANTOMAS. Đã đến lúc tiết lộ người kể truyện.
33 Bọn tôi đã tới gần cái bàn. Tôi rót rượu vang cho cả hai, nhưng gã lắc đầu. “Gin,” gã nói khẽ. “Các ông có gin không?” Tôi chỉ cái tủ rượu phía bên kia buồng.
34 XVI. MỘT ÂM MƯU TƯƠNG ỨNG VỚI CUỐN SÁCH CỔ “Đây là chỗ khó chịu của vấn đề,” Pothos nói. “Ngày xưa người ta không phải giải thích mọi chuyện. Người ta chiến đấu để mà chiến đấu.
35 Trời rất lạnh bên ngoài xe, vì vậy gã dựng cổ áo lên. Gã cảm nhận được cái nhìn chăm chú của cô trùm lên mình khi băng qua đường, Chín cánh cửa kẹp dưới nách, không hề nhìn lại.
36 Corso vươn cằm ra. Gã đứng, lặng lẽ và gầy nhom trong chiếc áo khoác. Bóng những ngọn nến nhảy múa giữa mí mắt khép hờ khiến hai má râu ria của gã trông hõm vào.
Thể loại: Tiểu Thuyết, Trinh thám
Số chương: 7