41 Thành phố B. Cố Hoài Nam xuống máy bay, bấm số điện thoại của Sách Thế Kỳ, vang lên mấy tiếng bên kia mới chuyển được. Bên kia, thanh âm Sách Thế Kỳ rất nhỏ, "Nam Nam, xin lỗi, chỗ này của tôi có một bệnh nhân, là người nhà của một người bạn.
42 Sách Thế Kỳ nhìn lên nhìn xuống đánh giá Giang Thiệu một phen, cười rất vừa ý: "Không tệ, tôi biết rõ quá khứ của Nam Nam, chúng ta có chung một bí mật, hơn nữa dựa vào nghề nghiệp của tôi thì tôi cũng là người thích hợp nhất với Nam Nam.
43 Trên đường đến nhà Giang Thiệu, có mấy lần Cố Hoài Nam muốn rút lui khỏi cuộc gặp mặt của bọn họ, nhưng Sách Thế Kỳ đang hưng phấn bừng bừng, nên cuối cùng cô lại không nhẫn tâm nói ra được.
44 Cố Hoài Nam còn chưa phản ứng được với ý tứ trong lời của anh, sau một khắc liền nhìn thấy con mắt Diệp Tích Thượng sắc rét rung mình, cũng đưa tay nhanh chóng đem lấy chính mình đẩy đến phía sau anh.
45 Biết Diệp Tích Thượng lâu như vậy, đây là lần thứ hai Cố Hoài Nam nhìn thấy anh tức giận, lần đầu tiên là lúc cô mang theo khoản tiền lẻn trốn năm năm, sau đó ở nhà Dư Kim Kim bị anh bắt được.
46 Từ đi học đến công việc, từ quân hiệu đến bộ đội, giao tình giữa Tiết Thần cùng Diệp Tích Thượng đã vượt qua mười năm, tình cảm sâu đậm hơn so với huynh đệ ruột của mình, nói là người nhà cũng không quá đáng, tự nhận mình là người hiểu rõ anh nhất, đã từng nói đùa qua mặc kệ người nào kết hôn trước, người kia sẽ phải làm phù rể.
47 Đau nhức phía dưới đánh tới, người giống như bị bổ mở, Cố Hoài Nam căn bản hung hăng cắn chặt, phía dưới hung hăng run rẩy, toàn thân như một dây đàn kéo chặt cương ở trong ngực Diệp Tích Thượng.
48 Rất nhiều năm trước kia, Cố Hoài Nam vẫn còn là thiếu nữ đã không ít lần đánh bậy đánh bạ đến tràng diện Trần Nam Thừa thân mật cùng bạn gái, sau hai người ở chung một chỗ càng không ít lần bị anh dụ dỗ mê hoăc, vì vậy Cố Hoài Nam đối với chuyện dục vọng cũng không tính là xa lạ, nhưng giờ phút này Diệp Tích Thượng còn mãnh liệt xuyên sỏ mang đến khoái cảm trong thân thể cô mà cô cũng chẳng bao giờ cảm thụ qua.
49 Cuộc sống ngọt ngào dễ dàng nhất làm cho người ta tê dại, quên hết ngày đêm ra sao. Nếu không phải Diệp Cẩm nhắc nhở, Cố Hoài Nam cũng đã quên sinh nhật của mình.
50 Cố Hoài Tây nghe người đàn ông trước mặt này trả lời quyết đoán, bỗng dưng cười, duỗi tay ra phía trước. "Anh rể gọi em là Tiểu Tây là được rồi, người một nhà không nên khách khí như vậy.
51 Có người nếu mình có yêu, vô luận bao nhiêu năm không thấy cũng sẽ không quên mất hình dạng của cô. Diệp Cẩm Nhiên cứ như vậy đứng cách vài mét, tĩnh táo mà tự kiềm chế nhìn Cảnh Thiên, Cảnh Thiên cũng nhìn ông, tâm tình phức tạp, tâm tình hoàn toàn tuôn ra, lại ức chế.
52 Diệp Tích Thượng sức lực sâu mà nặng, Cố Hoài Nam bị anh làm có chút đau liền đẩy anh mấy cái, đợi động tác trở nên nhẹ nhàng chậm chạp cô lại cảm thấy không đủ.
53 Thời tiết từ từ chuyển lạnh, S thị đã qua mùa mưa, chỉ là mưa to vẫn như cũ nói rằng đã đi xuống. Có câu nói một cơn mưa thu một trận lạnh thật là không có sai, Cố Hoài Nam đem mình bao lấy cực kỳ chặt chẽ, xách theo túi đứng ở bên ngoài cửa hàng tiện lợi trước chung cư nhìn mưa càng lúc càng lớn than thở, loại mưa dầm kéo dài tới ngày thật là xui xẻo, hơn nữa đau bụng kinh thì càng xui xẻo.
54 Mấy năm trước khi Cố Hoài Nam vẫn còn đi học, Trần Nam Thừa còn là một thành viên đặc biệt, cô vô ưu áo cơm ở đường thành thị, anh đang ở biên giới thành thị mủi đao liếm máu.
55 Trước khi Trần Nam Thừa bước vào trại lính, anh quả thật là người tốt không tính là trên ý nghĩa truyền thống, nhưng cũng không thật đã làm chuyện thương thiên hại lý, rốt cuộc anh và Trần Nam Tầm vẫn còn có chút bất đồng, có ranh giới cuối cùng của mình, đây là việc Cố Hoài Nam có thể xác nhận.
56 Cố Hoài Nam tìm hòm thuốc sát thương cho Cố Hoài Tây, băng bó kỹ, lòng bàn tay lại đổ chút rượu thuốc xoa lên chỗ sưng to của cô, thủ pháp lão luyện, hoàn toàn đem Diệp Tích Thượng gạt sang một bên.
57 Sau khi Tiết Thần bị thương vẫn ở nhà nằm, những ngày qua trạng thái không tệ liền chống gậy khập khễnh xuống dưới lầu làm chút hoạt động nhỏ nhẹ, mệt mỏi an vị trên ghế dài ở vườn hoa chung cư nghỉ ngơi.
58 Còn có một giờ nữa là chuông tan việc, Cố Hoài Tây nhận được điện thoại của Diệp Tích Thượng, cho cô biết mình tạm thời có chuyện, không cách nào đón cô tan việc đúng giờ, bảo cô gọi xe trở về.
59 Kể từ hôm Cảnh Thiên đi tới thành phố S thì vẫn không có trở về, Giang Thiệu sắp xếp cho bà trước một quán rượu gần chỗ ở của Diệp Tiểu An. Ban đầu bà muốn trở về khu phòng cũ của nhà họ Diệp xem một chút, Giang Thiệu cảm thấy vắng vẻ, không đồng ý, chỉ mang theo bà quay một vòng quanh chỗ đó.
60 Diệp Tích Thượng nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Giang Thiệu, là bởi vì một cú điện thoại của Cảnh Thiên, đó là thời điểm Diệp Tiểu An đau khổ nhất, cũng là thời điểm Giang Thiệu khốn kiếp nhất.