21
Tô Viễn Hằng hướng bệnh viện đệ trình đơn xin từ chức. Viện trưởng hoảng sợ, cơ hồ nghĩ đến chính mình nhìn lầm rồi.
“Tại sao đột nhiên từ chức?”
Tô Viễn Hằng thấp giọng nói: “Gần đây thân thể không tốt, muốn quay về Mĩ Quốc tĩnh dưỡng một thời gian.
22
Đây là lần đầu tiên Tô Viễn Hằng tới cửa tìm Bắc Đường Mẫn Khiêm, đứng ở trước cửa, hắn mới ý thức được hành vi chính mình lỗ mãng nhiều như thế nào.
23 Tô Viễn Hằng bắt đầu từ năm mười tuổi, một mực ở nơi này sống đến mười chín tuổi, sau đó được cha nuôi Tô Diệc đề cử về nước, cho đến bảy năm trước khi Tô Diệc qua đời, mới trở về qua một lần.
24
“Ngươi. . . . . . ” Tô Viễn Hằng lăng lăng nhìn y.
Bắc Đường Mẫn Khiêm nhìn hắn, tựa hồ nhẹ nhàng thở ra, lại hình như có chút tức giận, nhíu mày: “Ngươi quả nhiên ở trong này!”
Tô Viễn Hằng lui về phía sau hai bước, hỏi: “Ngươi, ngươi sao lại đến nơi này?”
Bắc Đường Mẫn Khiêm nhíu nhíu mày, sải bước về phía trước, nói: “Ngươi trốn cái gì hả?”
Tô Viễn Hằng có lẽ không muốn cho y phát hiện cái bụng mập mạp của chính mình, hoặc là nguyên nhân nào khác nói không rõ, chỉ là theo bản năng lui về phía sau từng bước.
25
Bắc Đường Mẫn Khiêm chấn động, vội vàng tiến lên, ôm lấy hắn, mang tới trên sô pha nơi phòng khách.
Kỳ thật Tô Viễn Hằng không có ngất xỉu đi, chỉ là một cái chớp mắt yếu đuối vô lực, hoảng hốt một trận, rất nhanh liền tỉnh dậy, thấy Bắc Đường Mẫn Khiêm đang ở một bên lo lắng nhìn hắn.
26
Ngồi trên chuyên cơ bay về nước, Tô Viễn Hằng vẫn còn chưa hết bàng hoàng. Nhìn mây bay trắng xoá, chỉ cảm thấy nhân sinh như giấc mộng, hết thảy thoáng như ảo ảnh.
27
Ta sắp làm cha! Ta sắp làm cha !
Khi y ý thức được Tô Viễn Hằng mang thai, trong nháy mắt, Bắc Đường Mẫn Khiêm bị loại tình cảm xa lạ lại kiêu ngạo này vây lấy.
28
Bắc Đường Mẫn Khiêm sợ tới mức duỗi tay ra, vội vàng đưa hắn tiếp được. Tiếp theo phi cơ lại kịch liệt rung động hai cái, rồi chậm rãi bình ổn lại.
29
Nhìn dáng vẻ thần bí mấp máy trên màn hình, Tô Viễn Hằng có chút giật mình. Thần bí, kỳ diệu, vui sướng, ngạc nhiên, đủ loại tình cảm đan xen cùng một chỗ, tất cả phức tạp, làm cho hắn nói không rõ.
30 “Cái gì?” Bắc Đường Mẫn Khiêm hơi kinh hãi.
“Ta muốn dẫn cha về nhà, tự mình chiếu cố cha. ”
Bắc Đường Mẫn Khiêm nhíu mi: “Không được. Hiện tại, tình huống thân thể ngươi đặc thù, sao có thể chiếu cố ông ta? Nói sao thiết bị ở bệnh viện cũng rất hoàn thiện, ở tại chỗ này.
31 Khi chạng vạng, vị hộ sĩ Trần kia mang hành lý tới, ở tại lầu một bên cạnh “phòng bệnh” của Ngôn Dự Hành. Phòng ngủ của Bắc Đường Mẫn Khiêm cùng Tô Viễn Hằng ở lầu hai, hộ sĩ Trần thấy bọn họ “ở chung”, hơi hơi có chút ngạc nhiên.
32
“Cha. . . . . . ”
Tô Viễn Hằng kích động mà chờ đợi nhìn ông. Nhưng mà Ngôn Dự Hành chỉ mờ mịt lẩm bẩm: “Tiểu Ly đi đâu rồi? Con ta đi đâu rồi?”
“Cha, con ngay tại nơi này mà!” Tô Viễn Hằng quỳ gối bên cạnh ông, cầm tay ông.
33 Bắc Đường Mẫn Khiêm cả người chấn động, bước lên phía trước kéo hắn: “Ngươi nói cái gì vậy. Tại sao ta phải dẫn đứa nhỏ đi? Ngươi đừng miên man suy nghĩ!”
Tô Viễn Hằng lắc lắc đầu.
34
“Đủ, đủ rồi. . . . . . Ta không được. . . . . . ”
Tô Viễn Hằng liên thanh thấp giọng kêu vài lần, Bắc Đường Mẫn Khiêm mới giật mình phát giác.
Chờ trận vận động này thật vất vả chấm dứt, Tô Viễn Hằng đã muốn hư nhuyễn không còn một tia khí lực.
35
Từ sau khi cha qua đời, hắn thật giống như dùng hết tất cả khí lực, luôn cảm thấy trầm trầm, cả người vô lực, ngủ mãi cũng không đủ giấc.
Tuy rằng bác sĩ Thu chưa nói, nhưng hắn biết chính mình đại khái là có vấn đề mệt mỏi về tinh thần.
36
Sau khi Bắc Đường Mẫn Khiêm về nhà, quả thật buồn bực tới cực điểm.
Tuy rằng thằng nhóc tên Tần Túc này đến làm cho Tô Viễn Hằng lấy lại tinh thần, nhưng mà đối với người luôn luôn không thích cùng người khác giao tiếp như Bắc Đường Mẫn Khiêm mà nói, thế giới hai người trong nhà bỗng nhiên nhiều ra một phần tử xa lạ, cảm giác rất khó thích ứng.
37
Tô Viễn Hằng lắc lắc đầu, thấp giọng nói: “Nó giống như không chú ý tới. ”
Buổi chiều, Tô Viễn Hằng còn lái xe mang Tần Túc đi khách sạn lấy hành lý, lại đi mua vài thứ, tuy rằng bởi vì trang phục mùa đông còn che giấu được, nhưng nếu lưu ý động tác của hắn vẫn có thể nhận thấy vài phần.
38
Bắc Đường Mẫn Khiêm cũng không để ý năm đó Lâm Thiếu Thông dùng mục đích gì để đeo đuổi chị hai của y. Làm con cháu của dòng họ bị trực hệ xa lánh, Lâm Thiếu Thông ở Lâm thị rất khó ngóc đầu.
39
Tô Viễn Hằng vốn tưởng rằng Tần Túc ở trong này nhiều ngày như thế, khẳng định sẽ phát hiện thân thể hắn dị thường, cho nên sớm chuẩn bị tâm lý thật tốt chờ nó hỏi.
40 Siva có chút giật mình. Gã vẫn liên lạc không được Bắc Đường Mẫn Khiêm, lần này từ chức trở về tìm Tô Viễn Hằng, tự nhiên là vì hỏi thăm tin tức của y.