21 Tiểu Câu nằm trên giường bệnh ngủ rất lâu. Vừa mở mắt đã thấy nữ bác sĩ lần trước khâu vết thương cho mình nghiêm mặt nói : “Chưa gì cậu đã quay lại rồi.
22 “Nằm bệnh lâu ngày, trước giường không hiếu tử” Câu này thật sự không dành cho Trang Nghiêm. Ở trước giường bệnh của Tiểu Câu hiếu kính chừng một tháng, rốt cục cũng đợi đến ngày xuất viện.
23 Tiểu La là bảo an của khu chung cư cao cấp. Nói trắng ra chính là người canh cổng. Tiểu La đang cân nhắc tới việc đổi chỗ làm, tuy nói đều làm bảo an, bảo vệ, nhưng mọi người xem, bảo an, bảo vệ trong khu chung cư bình thường đều có vẻ rất kiêu ngạo, nhìn chủ nhà bằng nửa con mắt, cao hứng còn giúp người ta đứng gác, mất hứng nói không chừng còn thuận tay dắt luôn xe đạp của chủ nhà vv… Còn ở đây, cho dù có ý xấu cũng không có can đảm thực hiện.
24 Đêm đó thật là náo nhiệt! Khu chung cư bình thường rất yên tĩnh, nửa đêm khuya khoắt đột nhiên có tiếng sói tru, không may là tiếng kêu còn phát ra liên tục.
25 Cho dù là ở nông thôn hay thành phố, Tiểu Câu đều không có bạn bè. Việc này cũng không khó giải thích. Trong trường nếu muốn có bạn bè thì hoặc là học giỏi, hoặc là giao tiếp giỏi.
26 Chuyện tiếp theo cần chuẩn bị một chút, Lý Tư Bình không giống thằng ngốc này, tuy gã chỉ là một thằng công tử bột nhưng ông già gã không phải chỉ ngồi không.
27 Buổi sáng tỉnh lại, Tiểu Câu đáng thương chỉ thấy toàn thân không chỗ nào không đau nhức. Ngay cả đi WC cũng cảm thấy khó khăn. Trang Nghiêm ôm gối nằm trên giường nói : “Nếu không được thì để anh lấy bô cho em giải quyết!” Nghe thử xem, này mà cũng gọi là tiếng người sao? Đến khi Tiểu Câu quay lại, Trang Nghiêm đã mặc lại quần áo.
28 Những người sống trong hoàn cảnh đặc biệt sẽ có suy nghĩ đặc biệt. Những người từ nhỏ đã phải sống nhịn nhục, khi làm việc thường lo trước lo sau. Còn những người luôn thuận buồm xuôi gió, khi làm việc thường không nghĩ ngợi nhiều.
29 Ngồi trong phòng thăm, chị cậu trông thật mệt mỏi. Thấy cậu tới thăm, ánh mắt mới sáng lên đôi chút. Tiểu Câu ngồi trước mặt chị, lại không biết nên hỏi từ đâu.
30 Nhìn biển báo trên đường cao tốc, xe đã ra khỏi thành phố B. Chạy hơn một giờ, sang tới thành phố lân cận. Xe chạy tới khách sạn lớn giữa trung tâm thành phố, từ xa đã có thể trông thấy cổng vòm, phía dưới là tường hoa hồng trắng ghép thành dòng chữ “Tiệc cưới của Trang tiên sinh và Nhâm tiểu thư”.
31 Trưng ra bộ mặt tươi cười không rõ ý tứ, vét trắng ung dung đi vào, nói : “Lâu ngày gặp lại, các người muốn nối lại tình xưa cũng là lẽ thường tình, không cần để ý đến tôi.
32 Gian phòng chỉ có một cửa sổ nhỏ, cửa sổ còn có song sắt. Vì là nhà kho, trên đất vương vãi đinh, búa … mùi trong phòng cũng rất khó ngửi. Tiểu Câu dựa vào thùng nước nghĩ cách.
33 Đồng chí Trang Nghiêm là loại người vô thần, ngoại trừ cha mình thì không sợ một ai. Mở cửa “xe tang” màu đen, lôi Tiểu Câu đã sớm “qua đời” đi tới một khu chung cư ở trung tâm thành phố.
34 Cánh tay trên người càng quấn càng chặt, Tiểu Câu nhả gối đầu há mồm thở dốc! “Anh là cái rắm? Em nói không sai, rời khỏi nhà mình, anh ngay cả phân cũng không bằng! Anh sang Anh phấn đấu năm năm, không đụng tới một phân tiền quản gia đưa, liều mạng gây dựng sự nghiệp.
35 Nhâm Gia Tuệ là một vị công chúa. So sánh có vẻ dung tục, nhưng sự thực chính là như vậy. Từ thời thơ ấu đã nghe nhạc Chopin như tiếng hát ru, mười hai tuổi thì biết đeo giày Chanel có thể khiến chân nhìn như dài hơn.
36 Về tới nhà trọ, liền thấy Tiểu Câu đang ngồi xếp bằng trên ghế sa lon sì sụp húp mì! Trang Nghiêm giơ gói to trên tay : “Đừng ăn, uống canh rùa đi. ” “Không thích uống, có mùi đất.
37 Bên ngoài trại giam, Trang Nghiêm ngồi trong xe thấy Tiểu Câu đi ra liền phóng xe tới. Muốn hỏi Tiểu Câu “chị em có khỏe không?” nhưng tự thấy không được thích hợp, thử hỏi có người nào ở trong tù mà còn tốt được chứ, vì vậy dứt khoát câm miệng.
38 Ra khỏi nhà hàng, Tiểu Câu bực bội lao ra trước, Trang Nghiêm vội kéo cậu lại : “Định đi đâu đó?” “Về nhà!” Tính tình con lừa của Tiểu Câu mà nổi lên thì có mười Trang Nghiêm cũng kéo không lại.
39 Thời gian cứ như vậy không dính chút đau khổ qua đi, Tiểu Câu tận lực không nghĩ tới những chuyện khác. Đầu năm nay, kẻ ngốc đều sống rất tốt. Trang Nghiêm mua một đống táo to về cho Tiểu Câu ăn, nói là để bổ máu.
40 Buổi tối, gần 12 giờ Trang Nghiêm mới về tới nhà. Đơn giản rửa mặt rồi trèo lên giường, cũng không quản Tiểu Câu có ngủ hay không đã cúi đầu hôn cậu. Lúc Trang Nghiêm hôn vào trán, Tiểu Câu bị đau mới tỉnh dậy.
Thể loại: Xuyên Không, Huyền Huyễn, Đam Mỹ, Dị Giới
Số chương: 50