161 Một khi cuộc sống trở nên sôi động, thời gian sẽ trôi đi vùn vụt. Chớp mắt đã tới lễ Giáng sinh. Sáng tinh mơ, tôi vẫn còn say giấc, đã bị những tiếng gõ cửa uỳnh uỳnh đánh thức.
162 Vào ngày hôn lễ, ánh dương muôn dặm, tới cả tiếng chim hót buổi ban mai cũng ngập tràn hoan hỷ. Thế nhưng, cái bè lũ vui mừng hớn hở đang định xông vào làm loạn tân phòng đã phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng – chú rể mất tích, cô dâu cũng mất tích.
163 Tôi là một yêu câythích nghe kể chuyện, cũng thích kể chuyện,Sở dĩ tôi thích thế giới này,bởi vì có những con người đã dùng tình yêu và oán hận,nỗi đau và niềm vuiviết nên câu chuyện,những người có tình yêu.
164 ✣ Áo cưới ✣ DẪNMức độ thịnh soạn của bữa tối khiến tôi cũng phải cảm động. Sau khi cơm no rượu say, áo đen số một tự pha ình một tách cà phê, ngồi xuống chính giữa căn lều, trước khi bắt đầu kể chuyện, gã bất chợt quay qua hỏi tôi:– Cô vừa kết hôn phải không?Tôi gật đầu.
165 – Không ai có thể mặc bộ áo cưới này, không một ai…Ông Tần làm việc ở văn phòng của viện bảo tàng đang vuốt ve tủ kính trưng bày sáng choang không một mảy bụi nằm ở góc trong cùng của phòng triển lãm số 3, thẫn thờ nhìn vào bên trong, lẩm bẩm một mình.
166 Cả núi câu hỏi tắc lại trong cổ họng, giống như bị nút kín, không thể thốt thành lời. Khóa cửa bảo tàng xong, bước trên nền đá hoa cương chằng chịt vết rạn, tiếng bước chân của Quân Tụ Hàn vang vọng trong phòng triển lãm không một bóng người.
167 Mưa thật rồi, hạt mưa còn to hơn cả hạt đậu, đập rào rào lên khung cửa sổ. Quân Tụ Hàn đóng chặt toàn bộ cửa sổ, kéo rèm xuống. Trong phòng oi nồng, cô bật chiếc quạt nhỏ đặt ở trước giường.
168 Ting tang, tinh tang. Những nốt nhạc lanh lảnh nhảy nhót trong gió. Ánh sáng từ lưng trời xuyên qua lớp lưu ly trắng muốt không màu, xoay tròn trên vạt váy đỏ tươi phấp phới, hương thơm thoang thoảng lan tỏa khắp bốn bề.
169 Bụi đất trộn lẫn với những vụn cỏ héo vàng bay tán loạn trong không trung, bao trùm toàn bộ sườn núi nhô lên giữa thảo nguyên. Hai người đàn ông đang đứng ngược chiều gió, mình mặc áo cổ tròn một tím, một đỏ, đều đội mũ mang hài, lưng thắt đai da, mắt khép hờ, nâng tay áo rộng che ngang nửa khuôn mặt, trong thời tiết tệ hại bụi bay mờ mắt, khó nhọc nhìn chăm chăm vào một thung lũng chẳng có gì đặc biệt bên dưới sườn dốc.
170 Ứng với sự cầu cứu hãi hùng trong lòng cô, một bàn tay thô ráp lạnh băng đã nắm lấy cổ tay Quân Tụ Hàn, chấm dứt sự rơi ngã vô cùng tận trong trạng thái gần như hôn mê.
171 – Ngươi rõ ràng biết chất độc trong rượu là cỏ thủy mãng, vậy mà vẫn đưa bình rượu vào tay công chúa, trơ mắt nhìn nàng uống… – Ông Tần buông thõng hai tay, hơi run rẩy – Trái tim ngươi có phải bằng máu thịt không?Chuyện xưa, hối hận, chớp mắt sầm sập ùa về như sóng dữ nhấn chìm, khiến Quân Tụ Hàn nghẹt thở, hai chân mềm nhũn, ngã quỵ xuống đất.
172 Quân Tụ Hàn mất tích. Ông Tần cũng mất tích. Tạ Phi được phát hiện nằm bất tỉnh trong chiếc tủ tường mở toang, vẫn còn sống. Viện bảo tàng lâu lắm rồi chưa náo nhiệt như vậy.
173 – Đây chẳng phải là câu chuyện khiến người ta vui vẻ. – Tôi ngồi thẳng dậy, thủng thẳng nói. – Nhưng tôi kể rất hấp dẫn, đúng không? – Áo đen số một không đồng ý – Cô xem, cô và anh chồng nghe tôi kể chuyện mà không hề thấy buồn ngủ chút nào.
174 ✣ Dạ xoa ✣ DẪNThời gian ban ngày trôi qua vùn vụt. Tôi và Ngao Xí đua cưỡi lạc đà, cược rằng thua một lần thì sau khi kết thúc kỳ trăng mật, sẽ phải rửa bát một năm.
175 Cơ thể nhẹ bẫng, bởi vì thiếu một cái chân. Cánh tay nặng trịch, bởi vì đang cầm một thanh trường kiếm dài ba thước. Trên lưỡi kiếm sáng xanh lạnh lẽo, là những vết cắt san sát, giống như một bộ răng, bộ răng của loài thú hung dữ nhất.
176 Chất lỏng âm ấm, xộc lên mùi hôi tanh lợm giọng chầm chậm chảy từ đầu lưỡi vào trong cơ thể. Từng tế bào sắp bị đông cứng dần dần hồi tỉnh trong một sự ấm áp khó chịu.
177 Da thịt mài lên đá sỏi thô ráp nóng rát và đau xé, Đường Trạch rũ rượi và vô vọng bị đối phương kéo thẳng tới một hang đá. – U u… Ư ư…Mặt đất bỗng dưng rung lắc một hồi.
178 Thời gian thấm thoắt, loáng cái mười mấy ngày đã vùn vụt trôi qua. Ngoài năng lực đặc biệt, toàn bộ các chức năng trên cơ thể Đường Trạch đều đã hồi phục như trước.
179 Từ sáng tinh mơ hôm nay, bầu trời đã giăng kín lớp sương mù dày đặc, mặt biển nổi lên những cơn gió lạnh cắt da. Đường Trạch không đi ra ngoài, ở lì trong hang, hờ hững lật giở cuốn sổ tay, chỉ mong tìm được cách để rời khỏi núi Ngọa Hư từ trong đó, nhưng không hề có.
180 Oàm oạp… oàm oạp…Tiếng nước vỗ liên hồi kích thích thính giác của Đường Trạch, giúp anh đánh thức dậy từng chút hiện thực từ trong cơn mê man. Anh chậm chạp mở mắt ra.