241
242 Trong tiếng cười điên dại, Trịnh Du không chớp mắt nhìn chằm chằm Trương Khởi khàn giọng nói: "Trương thị, ngươi đừng vui mừng, ngươi đừng vui mừng. Ha ha ha, lần này, ngươi trốn không thoát đâu, ngươi trốn không thoát nữa đâu!" Trong tiếng cười gằn của nàng ta, mang theo một loại ác độc khắc cốt, cũng mang theo một loại tuyệt quyết sắc bén.
243
244 Trương Khởi thay một bộ xiêm áo màu vàng nhạt, ngồi trước gương đồng trang điểm qua để che dấu bớt vẻ tiều tụy, tái nhợt của mình, sau đó vội vã đi theo binh sĩ ra ngoài.
245
246 Trương Khởi xông đến quá gấp, liều mạng mà chạy tới. Nhưng, nàng dù sao cũng chỉ là phụ nhân chân yếu tay mềm, phản xạ thần kinh căn bản không thể nào sánh được với những đấng nam nhi hàng năm chinh chiến.
247
248 Trịnh Du bổ nhào về phía trước, thấy nàng ta nhào vào đầu kiếm, tay cầm kiếm của Lan Lăng Vương cũng không hề nhúc nhích, theo một tiếng "phập", kiếm liền vào thịt, Trịnh Du khạc một ngụm máu tươi ra xong rồi ngẩng đầu nhìn về phía Lan Lăng Vương.
249
250 Tết Dương Lịch năm 565 công nguyên đã qua ở trên đường.
Nhìn thành tường cao lớn dần dần xuất hiện trong tầm mắt, các quý phụ phát ra một hồi tiếng cười vì sống sót sau tai nạn, họ liên tiếp thúc giục người lái xe, nhìn đám người Hồ hoàng hậu chạy vào trong thành như gió cuốn, Trương Khởi vẫn luôn được Lan Lăng Vương cẩn thận ôm vào trong ngực giật giật, nhỏ giọng nói: "Trường Cung, chúng ta đã đến.
251
252 Công nguyên năm 565 ngày hai mươi bốn tháng tư, Cao Trạm truyền đế vị cho thái tử Cao Vĩ, hoàng hậu là Hộc Luật thị.
Mà lúc này, Trương Khởi chỉ cách lúc lâm bồn có một tháng thôi.
253
254 Thấy Lan Lăng Vương hoảng hốt rời đi, ánh mắt Trương Khởi chợt lóe lên.
Không lâu sau, nàng nhẹ giọng ra lệnh: "Người đâu!".
"Vâng"
"Gọi đám người Thành Sử, Lý Tướng vào trong Thiên Điện".
255 Xuân tới xuân đi lại một năm.
Trong nháy mắt, công nguyên năm 582 đã đến.
Hôm nay, thiên hạ đã là họ Tùy rồi, Tề cũng được, Chu cũng được, đều đã thành lịch sử.
256 Khi A Vũ sải bước tiến lên thì thiếu niên kia bước nhanh như gió vượt qua đám người, đảo mắt liền tới cạnh A Vũ.
A Vũ tiến lên, đang muốn hành lễ thì thiếu niên đột nhiên quay đầu, yên lặng nhìn chằm chằm hắn.
257 Thiếu niên bi phẫn một trận, thở dài thở ngắn một trận, lại nhìn đám người Thành Sử một lát, suy nghĩ vô luận như thế nào, cũng không thể để mẫu thân đánh vào mông y trước mặt nhiều người thế, thật mất thể diện lắm.
258 Nhìn dần dần xuất hiện tại trong tầm mắt Hàng Châu, một chi đội ngũ ăn mặc như thương lữ, dần dần từ ồn ào náo động chuyển thành an tĩnh, đặc biệt là người trung niên giục ngựa chạy băng băng ở phía trước.
259 Nghe ra sự oán giận trong giọng nói của Cao Ngai, A Lục vui mừng cười không ngừng, nàng ấy chỉ sợ Trương Khởi sống không tốt, hiện tại biết nàng sống hạnh phúc thế, nàng ấy cũng thấy hạnh phúc.
260 Cao Ngai nhìn chòng chọc người nọ một hồi, mới nhớ Tô Uy vẫn còn ở bên cạnh, liền quay đầu nhỏ giọng nói ra: "Bá phụ, tiểu chất có chút chuyện, phải đi trước rồi.