1101 Đỗ Long sau khi tan việc vẫn giống như trước, gửi xe ở một bãi đỗ xe nào đó, sau đó thay trang phục thay xe rồi đi tới tòa nhà Thành ủy, hắn có lý do để tin rằng, Đường Lệ Phượng sở dĩ không chuyển đến nhà mới là vì đang đợi hắn.
1102 “ Khi còn nhỏ. . . Tôi đã từng tưởng tượng. . . Chồng của tôi là một anh hùng đầu đạp trời chân đạp đất. . . Nhưng. . . Sự thật lại thật tàn khốc. . .
1103 Sáng sớm hôm sau Đỗ Long mang theo tinh thần vui vẻ đến Cục công an báo cáo. Vừa lúc gặp Hàn Vĩ Quân, Hàn Vĩ Quân nói với hắn:- Vừa lúc tôi muốn tìm cậu, đến văn phòng của tôi rồi hãy nói.
1104 Sáng sớm hôm sau cha mẹ Lý Dũng Hạo được đại đội hình sự Trần Chiết Binh giải thích nguyên nhân tử vong vủa Lý Dũng Hạo. Không có Triệu Hiểu Phượng bên cạnh châm ngòi nên cha mẹ Lý Dũng Hạo rất tin tưởng cảnh sát.
1105 Tại khách sạn Quang Minh, Đỗ Long tiến vào phòng riêng ở lầu ba dưới sự hướng dẫn của người phục vụ. Bên trong không có ai cả, phục vụ nói:- Cổ tiên sinh chưa tới, anh đợi một chút.
1106 Đỗ Long bình tĩnh nghe Cổ Dật Phi giảng giải, Cổ Dật Phi tiếp tục nói:- Không ngờ tới con út Thiên Vương lại là một người vô phúc, trên đường bỏ trốn người đó đã bị trúng tên.
1107 Cổ Dật Phi cười rất giảo hoạt, đó là bởi vì nếu Đỗ Long hỏi mấy câu hỏi này thì hiển nhiên là hắn động tâm rồi. Chỉ cần hắn động tâm thì không thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay mình.
1108 Trong khi Đỗ Long khoe khoang tán dóc vu vơ thỏa mãn sự tò mò của Cố Diệp Tân thì cũng nói cho Cố Diệp Tân về đáp án của canh bạc kia. Sau đó Đỗ Long và Cố Diệp Tân trò chuyện đủ thứ trời Nam biển Bắc.
1109 Đỗ Long nói với Thẩm Băng Thanh:- Đem tư liệu cậu tra được chuyển cho tôi. Thẩm Băng Than dùng chức năng buetooth của máy tính bảng gửi video lấy từ bộ Giao thông sang máy tính bảng của Đỗ Long.
1110 Lúc nhóm người Đỗ Long thu đội thì trời đã sáng. Đám người Đỗ Long cùng ăn bữa sáng, uống sữa đậu nành hầm hập nóng cùng với bánh rán thơm ngào ngạt, cả đêm mệt nhọc dường như biến mất trong nháy mắtThẩm Băng Thanh cắn một miếng bánh rán hành nhỏ, hỏi:- Anh có theo vụ án này hay không?Đỗ Long cười nói:- Theo một nửa hay không theo, dù nói thế nào cũng là vụ án liên quan đến súng không thể thả lỏng quá.
1111 Khi Thẩm Băng Thanh đi tới Trần gia trại, vợ của Trần Hồng Thụ,Trâu Xuân Kỳ thấy bọn họ trước tiên lo lắng hỏi thăm:- Cảnh quan, chồng của tôi thế nào rồi? Ông ấy không có việc gì chứ?Thẩm Băng Thanh không hề trực tiếp trả lời, cậu nói:- Chúng ta vào nhà từ từ nói.
1112 Hung thủ tạo ra hiện trường giả là bọn chúng đi về phía núi non heo hút để đào thoát. Sự thực là từ lâu bọn chúng đã lẻn quay về thành phố Lỗ Tây. Tuy rằng tạm thời lừa được con mắt của mọi người, lừa được phán đoán của mọi người, nhưng không thể tránh được dự cảm của Đỗ Long.
1113 Trần Gia Bảo đúng là một đưa trẻ ngoan và thông minh. Nó cố giấu nước mắt, há miệng ra. Lúc Trần Lương Hồng nhét bánh vào mồm, nó liền cắn một miếng to.
1114 Trần Lương Hồng mở to mắt chăm chú theo dõi nhất cử nhất động của Đỗ Long. Thẩm Băng Thanh nhìn thấy hành động nhỏ của tay Đỗ Long, cậu ta liền hiểu ý giả bộ lấy còng tay ra còng.
1115 Đỗ Long đến bệnh viện bác sĩ khâu cho hắn mấy mũi. Vừa xử lý xong vết thương, thì Nhạc Băng Phong và Bạch Nhạc Tiên gần như đến bệnh viện một lúc. Hai người không thấy vết thương.
1116 Trần Lương Hồng giận đến sôi máu, nhưng trong bụng gã lại đang thầm run sợ. Ác nhân phải có ác nhân trị, đối với loại người như Trần Lương Hồng thì có nói đạo lý với gã cũng vô dụng.
1117 Nghe thấy Đỗ Long nói vậy, đầu tiên Hàn Vĩ Quân nhìn sang Đỗ Long một cái. Hàn Vĩ Quân không phải trách Đỗ Long ngắt lời, mà là lo lắng hắn để lộ ra chuyện kia, cho nên mới nhìn Đỗ Long chớp chớp mắt.
1118 Bất kể là cách ăn mặc hay cử chỉ của Đỗ Long đều rất được thể. Tuy rằng thoạt nhìn dường như tuổi có hơi lớn một chút nhưng không tính là lớn hơn nhiều người.
1119 - Anh nghĩ hay quá nhỉ. Đường Lệ Phượng mắng yêu một câu. Hai người nói chuyện có phần hòa hợp. Một lát sau, Đường Lệ Phượng nói:- Dịch Thăng, đối mặt với người của lãnh đạo Thành ủy sao không thể hiện ra thân phận Cục An ninh Quốc gia của anh? Tuy rằng bề ngoài bọn họ đối mặt với anh rất khách khí, tuy nhiên từ xưa tới nay quan niệm của Trung Quốc đối với thương nhân vẫn có sự khinh thường.
1120 Đỗ Long thản nhiên nói:- Công tử Triệu đừng nghi ngờ lung tung. Tôi đối với Tô tiểu thư chỉ thưởng thức một cô gái xinh đẹp giống như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ trong mắt tôi.