21 Trương Hành dẫn Đỗ Long tới trước cửa sổ phòng bệnh đối diện, gã lấy ra một bao Hồng Tháp Sơn, hỏi:- Làm một điếu chứ?Đỗ Long bình thường cũng liền ngẫu nhiên hút một điếu, đêm nay không dự kiến gặp được quý nhân cho nên trên người không mang theo thuốc lá, lại được thư ký của Chủ tịch thành phố ình thuốc lá, hắn vội vàng nói cảm ơn rồi hai tay nhận lấy.
22 Kỷ Quân San lắc đầu khẽ cười nói:- Đơn giản đều là “chúc bạn may mắn lần sau”, có cái gì hấp dẫn đâu?Kỷ Quân San cào phiếu trúng thướng thứ nhất, quả nhiên là “chúc bạn may mắn lần sau”, cô tùy ý ném cái phiếu trúng thướng đó đi, sau đó lại bắt đầu cào phiếu thứ hai.
23 Mạnh Hạo đắc ý nói:- Cái này cần người đẹp băng giá vận dụng kỹ thuật hacker cùng với kỹ năng xã hội học của cô ấy. Cùng với sự cố gắng phối hợp của tôi, cô ta nói cho tôi biết một số chi tiết, ví dụ như khi cô ta login vào QQ và gửi cho những người kia một cái icon đang khóc, rồi đợi những người đó trả lời.
24 Cảnh sát hình sự cấp dưới của Trần Bác Hùng là Lưu Thiếu Kiệt báo cáo với anh ta tình hình điều tra:- Hiện trường bị hung thủ dọn dẹp thật sự sạch sẽ, chúng tôi không tìm được dấu vân tay và dấu chân lạ.
25 Đỗ Long nhún vai, thầm nghĩ: “Trực tiếp mang tiền đi mới là đơn giản nhất nha, nếu không có vấn đề gì, chỉ sợ cô có mang nhiều thứ hơn nữa vào đó thì rất nhanh cũng sẽ bị người khác chia chác thôi.
26 Mọi người đều cười nói vui vẻ, bất tri bất giác bữa cơm được kéo dài ra lâu hơn thường ngày. Sau khi ăn cơm xong Kỷ Quân San cũng không ngồi lại lâu nữa, cô xin phép được về nhà, Đỗ Long đưa xe chở cô về nhà.
27 - Đường của gã đi là đường Dương Quan (ý nói đường lớn), đường đi của mình chỉ như cầu độc mộc, tốt nhất là đừng cản trở, nếu không. . . Hừ, sự tình không giải quyết đơn giản như vậy đâu!Đỗ Long tâm tình không tốt, hắn lười ngồi xe, chỉ bước chầm chậm để đi về nhà, dọc đường hắn vừa đi vừa tính toán nếu gặp lại Phùng Vi Ngũ thì làm như thế nào để chỉnh gã một trận ra trò.
28 Tạ Tiên Tường là muốn thăm dò ý tứ của Mã Quang Minh, dù sao cũng phải tìm cách trả lời Chủ tịch thành phố Mã, quả nhiên, Mã Quang Minh theo lời của hắn nói:- Đúng vậy, phần tử phạm tội bây giờ rất ngang ngược, nguyên nhân là vì cách chúng ta bảo vệ những người anh hùng quá yếu kém, mà ngăn chặn tội phạm cũng không khá hơn là bao, còn chuyện tôi kể trên nếu sự việc đã đưa tới chỗ các anh, xin hãy trực tiếp bác bỏ đi nha.
29 - Ồ, thật không biết xấu hổ. Lưu Ngu nói một câu thể hiện bản chất đạo đức giả rồi đi vào phòng bếp. Thẩm Băng Thanh tiến lên nhận mấy thứ trong tay Thẩm Ngọc Khiết, nhắc tới phòng bếp.
30 Thẩm Ngọc Khiết suy sụp nói:- Tôi từ trong video lấy ra hai mươi lăm tấm ảnh, in ra rồi gửi cho Trương Hành theo đường bưu điện. Đúng rồi, mới gửi cách đây hai ngày thôi, nói không chừng ảnh chụp còn chưa tới tay Trương Hành đâu.
31 Được người địa phương chỉ, tim Mã Quang Minh nhảy lên một chút, nhưng lão vẫn khống chế được tâm tình mình không kinh hãi, trầm ổn nói:- Nói đi. Tôi nghe.
32 Tôn Quốc Trung kể lại câu chuyện một lần, tuy đã nói giảm nói tránh, nhưng vẫn tìm cách nhẹ nhàng đẩy trách nhiệm sang cho Phó cục trưởng cục Công an Lục Hồng Quảng cùng với đám người sở trưởng đồn công an Lệ Viên.
33 Đỗ Long chẳng kinh ngạc chút nào, hắn nói:- Ngài đã biết là Thẩm Ngọc Khiết làm, hẳn ngài cũng đã tra ra vì sao Trương Hành lại làm như vậy. Nếu đã vậy, nếu Trương Hành nắm thứ đó trong tay, nhất định y sẽ lập tức chơi bài ngửa với ngài.
34 Khi Đỗ Long tới rạp phim, Kỷ Quân San đã ở đó, không kiên nhẫn nổi nữa, nhưng vẫn dịu dàng hỏi:- Đỗ Long, anh đi đâu thế? Sao vội vã thế? Chạy đến mồ hôi đầy đầu rồi.
35 Đột nhiên nghe thấy câu nói thối tha này, mặt của Kỷ Quân San tự nhiên đỏ bừng lên, Đỗ Long hừ một tiếng, sắc mặt của hắn không tốt lắm, hắn nói:- Anh bạn à, anh uống nhiều rồi, mau về nhà ôm ấp vợ của anh đi.
36 Đỗ Long vừa đưa Kỷ Quân San xuống lầu dưới, thì điện thoại của hắn đột nhiên rung lên. Nghe thấy tiếng nhạc chuông là tiếng trẻ con lanh lảnh kia, Kỷ Quân không kìm nổi lườm nguýt Đỗ Long một cái, Đỗ Long lúng túng xem điện, là Chủ tịch thành phố Mã gọi đến, Đỗ Long kinh ngạc nói với Kỷ Quân San:- Anh phải nghe điện thoại, là điện thoại của Chủ tịch thành phố Mã.
37 Đỗ Long cười lạnh nói:- Ai bảo các người đả thương người trước? sau này khi nói chuyện suy nghĩ cho chín chắn một chút, đừng đến lúc chết cũng không biết tại sao.
38 Đỗ Long nhìn hai mẹ con giằng co nhau, đứa trẻ có chút đáng thương, hắn vội lên tiếng đề nghị:- Chị Lâm, như này không ổn lắm, càng ép buộc thì càng dễ hình thành tâm lý ngỗ ngược của trẻ sau này, chi bằng để tôi đưa cháu đi, để tôi khuyên cháu, có lẽ sẽ tốt hơn một chút.
39 Lâm Nhã Hân do dự một lúc rồi dịu dàng nói:- Cậu… thực ra có thể ở lại đây được không, ngôi biệt thự này còn rất nhiều phòng trống, cũng có sẵn chăn đệm… đã muộn như vậy rồi, từ đây đi vào thành phố cũng khó tìm được taxi…Đỗ Long lắc đầu nói:- Tôi có việc, ý tốt của chị Lâm tôi xin nhận…Đỗ Long nhìn đồng hồ đeo tay nói:- Sắp mười hai giờ rồi, tôi phải về đồn làm việc, chị Lâm chị nghỉ ngơi đi, tôi phải đi đây.
40 - Cậu là ai? Quang Minh phái cậu tới làm thuyết khách sao?Tân Mỹ Linh giọng điệu chậm rãi, có chút mềm yếu nói. Đỗ Long vẫn dùng chiêu cũ nói:- Cô sai rồi, tôi không phải là thuyết khách, tôi là tới để dập lửa đấy.